March 29, 2012

March 30, 2012

Ngày 26 tháng 3 năm 2012

Bạn ta,

Tuần trước, một nhật báo ở đây có viết một bài khá dài về một số sinh vật và thực vật đang có nguy cơ tuyệt chủng, trong đó có một vài giống cây, một giống cóc, một giống chim và một loài chuột . Tất cả đều có thời sống đông đảo ở khắp California. Chính phủ tiểu bang muốn giúp những sinh vật này thoát cảnh những con chim hồng, chim lạc của Việt Nam, mà con cháu của những con chim này ngày nay chỉ được nghe nói lơ mơ về tổ tiên của mình, lắm lúc nhớ cội nguồn, muốn xem lại hình ảnh hai giống chim này, là lại phải vật cái trống đồng ra coi những hình khắc trên mặt trống.

Nhà cầm quyền tiểu bang không cho xây vài con đường, hạn chế khai thác tài nguyên ở một số vùng để cho những giống cây, những giống côn trùng, cá, thú rừng có cơ hội cuối cùng sống tiếp, may ra vài ba năm, một chục năm sau, chúng mọc được thêm, sinh đẻ nhiều ra, thì người ta lại được phép săn bắn như loài bò rừng hiện nay hay loài gấu ở miền đông.

Nhưng không thấy bài báo đả động gì đến một thành phần tôi nghĩ cũng đang càng ngày càng hiếm thấy, đã lâu không còn gặp, sợ là đang trên đường tuyệt chủng hay bị đe doạ tuyệt chủng.

Có một thời, những thứ này đông đảo lắm. Thực ra phải nói rõ hơn, là những "người" như thế nhiều lắm. Nhưng càng ngày càng ít gặp. Lúc đầu thì thưa thớt. Bây giờ thì kiếm đỏ mắt cũng không ra.

Hay là lại biến thành trường hợp của "Những người muôn năm cũ / Hồn ở đâu bây giờ" mất rồi?

Đó là những người đàn ông và những ngươi đàn bà phi thường, không hèn, không bao giờ sống những cuộc đời nhàm chán, vô vị, tẻ nhạt, thí dụ như … tôi chẳng hạn. Tôi không dám lôi những người khác vào hàng ngũ này vì chưa xin được phép, chưa có sự đồng ý của họ.

Những người này được thơ văn, cũng như nhạc nhắc đến rất nhiều. Họ rất khác những con người tôi vẫn gặp hàng ngày, và dĩ nhiên là cũng khác tôi rất nhiều, những người mà ai trong chúng ta nhìn quanh cũng thấy, với cuộc sống không có bất cứ gì đáng để nói, đáng để ghi lại thành nhạc, thành thơ.

Sáng tờ mờ đã bị cái đồng hồ báo thức khủng bố nhất định không cho tiếp tục mưu cầu hạnh phúc với cái giường như hiến pháp của Hoa kỳ đã bảo đảm và ghi rõ. Ra khỏi giường, mắt nhắm mắt mở ra cửa nhặt tờ báo vào, pha ly cà phê, vặn cái TV lên xem hôm nay mấy cái mặt chó ở Hà Nội đã chết chưa, các đứa trong bộ chính trị dấu ở nhà bao nhiêu tiền, để mấy em vợ bé, đào nhí ở đâu, và bao giờ đi theo các ông Kác Mác , Lê Nin như có một người đàn ông từng viết cái di chúc nham nhở để lại cho hậu thế soi chung (?). Rồi sửa soạn đi làm để đối mặt với mấy anh chị chủ hắc ám vừa dữ vừa xấu, trưa chạy ra đầu đường gặp ông đầu bếp McDonalds nửa tiếng rồi trở lại sở, đau khổ đến lúc về thì lại ngồi trong dòng xe kẹt cứng trên xa lộ 405, rồi ghé những chỗ chuyên môn cơm đường cháo chợ trước khi về nhà làm tiếp một số việc, sau đó đi ngủ để sửa soạn sống tiếp một ngày mai nhàm chán hơn.

Trong lúc ấy , những người kia thì thơ văn, âm nhạc cho thấy suốt bẩy ngày, họ không thèm làm bất cứ một chuyện gì khác hơn là "tôi chờ người đến với yêu đương".

Cả tuần họ cứ rã rượi ra chờ cho đến thứ bẩy để làm một số chuyện mà nhiều người với cái thời biểu làm việc kể sơ sài ở trên không bao giờ làm được.

Chẳng hạn như:

Chiều thứ bẩy mưa rơi
Ai bảo anh lại tới
Ai bảo anh xin lỗi
Ai bảo anh nhiều lời
Cho mắt em lệ rơi
...

Người phụ nữ ấy suốt tất cả bẩy ngày, như lời bài hát, không làm gì cả, chỉ đắm trong bể ái ân của chàng. Thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bẩy, chủ nhật. Bẩy ngày nàng không làm gì hết, chỉ chờ chàng tới. Nàng để ý biết chàng thích mầu nào thì mặc cho chàng cái áo mầu ấy. Chàng cũng vậy, không thấy nói đi làm, đi học hay đi lính đánh Việt Cộng gì hết, cứ ngày nào cũng chờ chờ đến giờ là xẹt tới nhà nàng, bất kể sáng trưa chiều tối.

Trời ơi, tại sao lại có những nguời sống được những cuộc đời huy hoàng, oai hùng, lãng mạn và đẹp như thế?

Những người đàn ông thì "năm năm lại muốn làm khăn gói" để đi giang hồ. Đi giang hồ đến gần Tết thì kiếm cái gác trọ nào vào ở tạm vài hôm để " rũ áo phong sương trên gác trọ / lặng nhìn thiên hạ đón xuân sang". Vài hôm sau , lại lêu bêu ra bến sống cho em bé điên cuồng vì hình ảnh "người ấy bên sông đứng ngóng đò".

Tại sao ngày xưa người ta sống oai như vậy ?

Nhớ bài The Way We Were của Barbra Streisand có câu: "Có thể nào đời sống thời ấy bình dị như thế/ Hay thời gian đã viết lại mọi thứ?"

Tại sao những người oai hùng đó không bao giờ phải khổ vì mấy cái bills như chúng ta ngày nay. Cứ áo phong sương , chiều thứ bẩy lại thăm, em bé mặc áo xanh, mầu chàng thích...

Chao ôi là sướng, mà sao chúng ta khổ như thế này hở Trời?

Nhưng áo phong sương trên gác trọ với cô bạn cứ rã rượi lãng mạn cuối mùa thì chúng ta có chịu sống như thế không? Có phải vì vậy mà các chàng và các nàng tuyệt chủng rồi không?


Ngày 27 tháng 3 năm 2012

Bạn ta,

Câu đầu tiên của bài học Anh ngữ thường thì phải là câu How are you ?

Cho dù đó là bộ đĩa Linguaphone hay Assimil hay bộ sách Anglais vivant, bộ English For Today, bộ Life With The Taylors hay bộ Direct Method mà chúng ta ai học tiếng Anh cũng phải học qua.

Và câu kế tiếp, gần như bao giờ cũng là I am fine, thank you, and you?

Ông, bà, cô khoẻ không? Dạ thưa tôi khỏe, còn ông, bà cô thì thế nào?

Để trả lời cho câu hỏi, nhưng lại mang nhiều ý nghĩa một lời chào đó, ở những lớp học tiếng Anh, chúng ta được dậy trả lời là thưa ông, bà, cô tôi khoẻ.

Vậy là đủ.

Chưa thấy một lớp tiếng Anh là sinh ngữ thứ hai nào dậy chúng ta phải dài dòng rằng thưa ông, tôi khỏe lắm ông ạ…áp huyết , cholesterole đo tuần trước rất tốt, đường ở mức bình thường. Ngủ thì tôi vào giường thẳng cẳng một giấc đến tận sáng hôm sau, 7 giờ sáng mới thức. Ăn hai lát bánh mì nướng, cầm hai quả tạ 10 pounds đi tới đi lui, chạy treadmill 15 phút rồi vặn truyền hình xem tin tức, tắm một cái rồi sửa soạn đi làm, mang theo tờ báo vào sở đọc. Buổi trưa xuống cafeteria ăn cái sandwich, chiều về ăn uống rồi đọc báo, xem TV đi ngủ. Cứ như là cảnh trong Vang Bóng Một Thời ấy thôi, cũng …

Dạ bán tam bôi tửu
Bình minh sổ trản trà
Nhất nhật y như thử
Lương y bất đáo gia…

Nửa đêm ba ly đỏ
Sáng ra một bình trà
Mỗi ngày được như thế
Thầy thuốc chẳng đến nhà...

Có thể chúng ta không được dậy ở lớp vỡ lòng tiếng Anh đầu cua tai nheo như vậy là vì tiếng Anh của chúng ta chưa đủ, nên mới chỉ ngập ngừng I am fine. And you?

Nhưng cũng có thể chúng ta nói như thế là vì lôi những thứ đầu cua tai nheo ra, nói thật về bệnh trạng của chúng ta ra là điều không nên chăng?

Tưởng tượng vừa mới đưa ra câu chào How are you? thì phía bên kia như vừa mở được cái nút, là ào ra như thế này :

Thưa ông , chẳng nói dấu gì ông, tôi thấy trong người mấy hôm nay nó làm sao ấy. Sáng hôm qua, đi cầu tôi thấy phân không được vàng như những ngày thường, nó lại nổi lên chút váng, mầu thì hơi đen ông ạ. Chẳng hiểu như thế là thế nào . Lại còn thêm vào đó là cứ đi tiểu nhiều lần trong đêm ông ạ. Mà dòng nước thì lại không được mạnh như thời còn trai trẻ. Sáng dậy chân tay cứ bã ra ấy thôi, phải nằm cả nửa tiếng mới thấy đỡ mệt ông ạ. Thế là chẳng thấy sống vui sống khỏe chút nào. Ăn thì hai bát là nhiều lắm. Có khi hai ba ngày không bài tiết được thưa ông. Cố thế nào cũng không ra được bao nhiêu. Ông thấy tôi khổ không? Còn ông thì sao, bệnh trĩ của ông đi đến đâu rồi? Ông có tính lần này nhờ cắt, đốt, cột không? Chứ để nguyên như vậy, trông ông đi đứng tôi ái ngại lắm…

Tưởng tượng cứ vừa tay bắt mặt mừng chìa tay ra How are you? một cái thì được nghe đủ bằng ấy thứ thì rồi ai mà còn dám hỏi với lại han nữa.

Thế nên câu How are you? hình như chỉ để hỏi cho có lệ thôi thì phải. Cũng như câu how are you doing? vậy.

Không lẽ lại phải trả lời I am not doing hay sao?

Hay nghe hỏi how do you do? rồi trả lời I don’t do chăng?
Người ta vẫn nói rằng người đại vô duyên là người khi chúng ta nói how are you ? thì liền ngồi xuống cho chúng ta biết đủ mọi thứ đầu cua tai nheo trên đời này. A bore is someone when asked how are you, would tell us how he is.

Sáng hôm qua, vừa bước vào sở thì bị quăng ngay câu How are you ? vào mặt.

Tôi trả lời là chán lắm. Nhìn thấy cái mặt người trong gương ngó ra là không muốn ra khỏi nhà rồi.

Thì liền bị người hỏi câu đó nói rằng thưa ông, tôi không muốn nghe phúc trình sức khỏe của ông. Tôi hỏi cho có lệ đấy thôi. Sao ông không trả lời I am fine. Thank you. And you? như những người vừa học xong lớp English As A Second Language mà ông phải nhiều lời như the?

À thì ra đó chỉ là một câu chào cho có lệ. Thế mà cứ tưởng người hỏi quan tâm về mình lắm.

Vậy thì xin kết thúc bài này bằng câu của ông Bùi Giáng:

Dạ thưa phố Huế bây giờ
Vẫn còn núi Ngự bên bờ sông Hương.

Hay nếu không thì :

Hỏi tên rằng biển xanh dâu
Hỏi quê rằng mộng ban đầu đã xa

không biết có được không...

Mấy câu dẫn ở trên thực ra là những câu khai bệnh nghe được trên làn sóng điện giữa một bữa chiều. Bữa ăn bèn bị dẹp và chạy vội ra dầu đường kiếm ông McDonald vậy.


Ngày 28 tháng 3 năm 2012

Bạn ta,

Cung điền trạch của tôi có Địa Không, Địa Kiếp ở sát bên cạnh. Tử vi nói như thế là số không có hàng xóm tốt, lúc nào cũng có gian phi rình mò ở gần nhà. Có một lối luận đoán còn nói là có quân trộm cướp ở ngay nhà hàng xóm. Chuyện trộm cướp cạnh nhà thì chưa thấy nhưng nhìn lại những hàng xóm láng giềng tôi có từ khi ra đời thì chưa thấy có ai là người tốt. Ở trong nước cũng như ở Mỹ.

Ở Sài Gòn láng giềng của tôi cũng là người hết sức khó chịu. Ở Mỹ, hồi còn ở miền đông, láng giềng của tôi cũng không phải là người tử tế lắm.

Tôi mất láng giềng đều là vì những con chó của láng giềng. Tục ngữ Việt Nam có câu chó dữ mất láng giềng . Tôi không nuôi chó, mà mất láng giềng vì con chó của láng giềng.

Ông láng giềng ở Sài Gòn thì thả con chó ở ngay sát cửa nhà tôi. Nó sủa bất kể sáng trưa chiều tối, tôi mất ngủ nhiều đêm cũng vì nó. Mỗi lần tôi về nhà, nó xộc ra, hầm hè rất khó chịu. Một lần than phiền với ông, ông văng tục ra nên không dám đụng tới chủ chó và chó nữa vì hôm ấy không còn phân biệt được đâu là chủ và đâu là chó nữa. Từ đó cho đến ngày đi khỏi Việt Nam.

Ông láng giềng ở miền đông cũng có một con chó, một con Saint Bernard to gần bằng con bò con. Con chó đặc biệt thích cái vườn sau nhà tôi, nên hôm nào nó cũng chạy qua để lại một đống kỷ niệm. Vì nó là chó lớn nên kỷ niệm nó để lại cũng lớn. Than phiền với ông, ông chỉ nhún vai nên thấy chuyện than phiền không nên nữa. Tôi bán nhà đi nơi khác. Cũng vì không phân biệt được đâu là chủ, đâu là chó.

Người Mỹ nói không chọn được láng giềng, nhưng tôi nghĩ là có thể né được láng giềng. Đi thật xa khỏi hai ông là hết chuyện. Nhưng nếu không muốn đi xa, thì cũng có thể làm một vài chuyện khác.

Thí dụ hồi ở Sài Gòn, thì tôi có thể ra chợ chó đường Hàm Nghi kiếm nuôi một chị chó thật đẹp và thật sexy, lúc nào cũng nưóc hoa thơm lừng, giọng sủa thì quí phái thanh tao, đi ra đi vào ngúc ngoắc cái đuôi trông rất gợi tình, nhưng giữ chặt trong nhà không cho ra ngoài để anh chó bên cạnh không lại được gần chị chó của tôi đến độ tức điên lên thành chó dại cắn ông chủ nhà vài cái chơi.

Ở miền đông thì có thể dựng lên một hàng rào, không cho cho Saint Bernard chạy sang vườn làm bậy nữa, để nó cứ sủa bậy tưng bừng , vãi phân đầy đất trong khi chủ nhà bên này bắt chước đôi câu đối của cụ Tú Hải Văn trong Vang Bóng Một Thời gọi hề đồng pha nước trước hiên mai mà không thú vị sao?

Sướng nhất là làm như thế hai ông hàng xóm vẫn không làm gì được. Thế là cứ ở nguyên căn nhà cũ, không cần phải bực bội về hai ông hàng xóm nữa.

Nhưng bây giờ, nghĩ lại, có thể tôi bị rắc rối.

Ông hàng xóm ỏ Sài Gòn có thể đòi tôi phải mở cửa cho con chó của ông vào nhà tôi để gặp chị chó xinh đẹp cuả tôi. Ông sẽ nhất định chống việc chia uyên rẽ thuý, ngăn cản không cho con chó đực lỗ mãng và vô giáo dục của ông vào dê chị chó xinh đẹp và duyên dáng của tôi. Ông sẽ coi việc tôi làm là vi phạm quyền của con chó nhà ông.

Điều ông đòi hỏi có vẻ rất vô lý, nhưng ông cứ nhất định đòi như thế thì tôi sẽ phải làm gì? Nhất định là tôi sẽ tiếp tục khóa cửa, không cho chó của ông vào nhà. Ông muốn làm gì thì làm. Nhà của tôi, tôi khóa cửa đấy, tôi không cho chó của ông vào đấy, rồi làm gì tôi? Tôi nghĩ tôi sẽ oai hùng nói lớn lên như thế. Chắc chắn ông sẽ không làm gì tôi được. Cửa của tôi, tôi khóa.

Chuyện dựng cái hàng rào lên cũng có thể bị ông hàng xóm vô lý nhẩy đùng đùng lên đòi tôi phải dẹp hàng rào đi vì hàng rào không cho con chó của ông tự do chạy sang vườn nhà tôi làm bậy nữa. Ông sẽ hét ầm lèn cho mọi người biết là ông chống tôi, và việc tôi làm là trái phép.

Tôi nghĩ ông làm việc đó chỉ là vì ông dốt mà thôi. Có dốt thì mới ăn nói hồ đồ như vậy. Ông chống tôi thì ông làm gì được tôi? Tôi sẽ nói thẳng cho ông ta biết là ông ăn nói tầm bậy tầm bạ. Ông không thể chống việc tôi dựng cái hàng rào lên để bảo vệ tài sản cuả tôi.

Nhưng nghĩ lại thì tôi lại tin là không bao giờ có chuyện như thế, vì cả hai ông hàng xóm tuy có khó chịu thật, nhưng không điên khùng. Bệnh dại chỉ có ở hai con chó các ông nuôi mà thôi.

Tôi nghĩ ra mấy điều này khi đọc những tin tức liên quan đến cuộc bầu cử mấy tháng trước tại Mexico. Một bài báo phân tích cuộc bầu cử của người hàng xóm phía nam của nước Mỹ nêu ra một chi tiết hết sức quái lạ.

Tất cả các ứng cử viên tổng đều có những sáng kiến rất khác nhau về các vấn đề kinh tế, tội ác, nạn nghèo khó ở Mexico. Các ông các bà đều nói những chuyện không có được bao nhiêu thực tế và phần lớn đều là những chuyện bất khả thi, làm không cách nào được. Nhưng trong lãnh vực ngoại giao, tất cả đều nói giống nhau, đó là khẳng định bộ luật về di trú cần phải được tu chính, sửa đổi.

Điều quái đản là ở chỗ bộ luật di trú cần tu chính và thay đổi đó không phải là bộ luật di trú của Mexico, mà là bộ luật di trú của Hoa kỳ. Tất cả đều lên tiếng chống lại việc chính phủ Mỹ đưa binh sĩ tới biên giói phía nam và chống luôn cả việc xây một hàng rào dọc theo biên giới Hoa kỳ và Mexico. Họ nói là sẽ quyết tâm bảo vệ những người di dân lậu gốc Mexico ở Hoa kỳ.

Vậy thì đâu là nguyên tắc không can thiệp vào tình hình nội bộ của các nước khác trong các sinh hoạt ngoại giao mà tất cả các nước trên thế giới đều tôn trọng? Các ông có quyền gì để chống cái hàng rào, phản đối việc đưa binh sĩ ra biên giới và có ý kiến về bộ luật di trú của nước Mỹ?

Đang mùa nóng, thành ra các ông nói năng cũng không tỉnh táo cho lắm. Lúc khác thì nước Mỹ phải nói thẳng vói các ông rằng các ông ăn nói kiểu gì mà ngu quá như thế?

Hay là tử vi nước Mỹ, cung điền trạch cũng có Địa Không , Địa Kiếp vây hai bên?


Ngày 29 tháng 3 năm 2012

Bạn ta,

Hồi trước năm 1975, có một bài hát không biết tại sao lại được rất nhiều người thích nghe ở các phòng trà Sài Gòn. Bài hát ấy cũng làm nên tên tuổi của người hát nó mặc dù nó không có bất cứ một lý do gì để được hát lên ở Việt Nam.

Phải chi nó là bài J’ai deux amours của thời ông cụ tôi, một bài hát về Paris thì cũng tạm được đi. Hay bài I Left My Heart In San Francisco thì cũng hay.

Bề gì người nghe cũng đôi chút dính dáng tới Paris hay đã nghe qua về San Francisco...

Nhưng nó lại là một bài hát tiếng Pháp, để nói về Mexico. Giá bằng tiếng Tây Ban Nha thì cũng còn hiểu được.

Một bài hát về Mexico hát bằng tiếng Pháp cho người Việt Nam nghe.

Bài hát có những câu như thế này: Người ta đã ngợi ca những phụ nữ Paris, những cái mũi rất xinh và những cái nón họ đội. Người ta cũng ca ngợi những cô đầm Tây Ban Nha ở Madrid đi xem đấu bò ở đấu trường. Người ta cũng ca ngợi những phụ nữ Bắc Âu và bầu máu nóng của họ... Thế nhưng đến Mexico, thì người ta quên hết, người ta điên lên dưới ánh nắng nhiệt đới...

Khi nghe bản nhạc này, tôi tường tượng ra cảnh những ngày hội, những fiesta, các senorita nhẩy vũ điệu Mexican Hat Dance có tiếng kèn đồng, tiếng violon, tiếng ghi ta thùng, tiếng castanets trong một cái đĩa của người bạn.

Thế rồi lại có lúc nghĩ giá được sống ở Paris chắc phải vui lắm...

Mai anh về giữa bến sông Seine
Anh về giữa một vùng sương trắng
Là áo sương mù hay áo em... .

Tội ông Nguyên Sa hết sức. Đọc thơ ông là lại muốn xuôi xuống dòng Montparnasse, ngược lên dòng Sacré Coeur như một đoạn của Vũ Hoàng Chuong.

Rốt cuộc hơn ba mươi mấy năm, tôi kẹt cứng ở nước Mỹ. Chuyện đến sống ở Paris phải bỏ, luôn cả Luân Đôn, cái thành phố mà nhà làm tự điển Samuel Johnson nói là khi chán Luân Đôn thì cũng là khi người ta chán đời luôn.

Lại cũng không thể trở lại Wellington, sống trong căn nhà trên đồi ngó xuống vịnh biển, buổi chiều những chiếc thuyền buồm trở về bến mà tôi đã ngồi ngắm không biết bao nhiêu lần...

Rồi những buổi chiều buồn bã ngồi nhìn nắng chiều ở phi trường Tân Sơn Nhất và mấy câu thơ của Thanh Tâm Tuyền:

Chiều trên phi trường, anh bỗng nhớ em
Nhớ chuyến đi xa đầy hẹn ước
Đây mùa xuân không đến
Đám cỏ hèn mọc trên diện tích xi măng khô
...

Những chuyến đi , những thành phố không bao giờ tới sống được, như ước mơ thời tuổi trẻ muốn đến Huế để sống, uống nước ở Huế, hít thở cái không khí ấy để xem tại sao người dân ở đấy lại như thế, tâm hồn lại như vậy...

Nhưng thôi, những chuyến đi không làm được nữa. Chọn ở đây để sống nốt đời. Mặc dù có những lúc chán đời không thể tả. Thua xa những con chim én ở San Juan, Capistrano, mùa thu bay đi Argentina tránh rét, mùa xuân lại về cái tu viện mái đỏ ở California.

Nhưng có lẽ tôi sẽ không bao giờ mang những mơ ước đó ra nữa.

Nơi tôi sống, chán như thế dấy, nhưng nếu bỏ đi, thì tội cho biết bao nhiêu người đang tìm đủ mọi cách để tới.

Tôi nhìn ra điều đó, khi đọc cuốn sách viết về chuyến đi của một thanh niên ở một quốc gia trung Mỹ trong cố gắng tìm lại người cha đã mấy năm không gặp đang sống tại Hoa kỳ. Chuyến đi thập tử nhất sinh bao nhiêu nguy hiểm dọc đường. Mà không phải chỉ có một mình cậu liều mạng tìm cách đi tới nước Mỹ. Mà còn hàng trăm, hàng ngàn người ở cái xứ mà bài hát bằng tiếng Pháp nghe mấy chục năm trước cũng tìm mọi cách để đi sang Mỹ, sống ở cái thành phố mà đã nhiều lần tôi rất chán nó.

Nhìn những người, cũng là người cả, làm đủ mọi cách để đến đây, sống cuộc sống cũng không huy hoàng bao nhiêu. Chẳng hề có cảnh ngồi cà phê boulevard ở Paris, cũng không có chuyện đi xem kịch ở Soho, Luân Đôn, cũng không có căn flat trên Kilburn Parade ở Wellington hay căn nhà bên cạnh bờ sông Avon đầy hoa daffodils ở Christchurch, mà chỉ là một cuộc sống lam lũ khổ cực, sống trong phập phồng lo sợ.

Vậy mà họ vẫn tiếp tục tìm đến cái thành phố tôi đã có lúc chán ghét hết sức này.

Mấy hôm nay, sau khi đọc xong câu chuyện của người thanh niên tìm mọi cách tới nước Mỹ, tôi mới lại càng thấy ra được cái hạnh phúc đã có trong tay từ bao nhiêu lâu nay mà cứ bỏ quên không ngó lại.

Bài cuối của ca khúc ngợi ca nước Mexico là câu như thế này: Et tu sera toujours le paradis des coeurs et de l’amour...

Mexico ơi, người sẽ mãi mãi là thiên đường của những trái tim và của những cuộc tình…

Không, chắc không phải như thế nên người ta mới bỏ bầu trời nhiệt đới đó để liều mạng sang đây sống.

Thế nên có ai hỏi là thiên đường đấy, có đi Mexico sống không, thì chắc chắn phải có một cái nhún vai, và một câu trả lời hết sức thích hợp:

No way José !


Ngày 30 tháng 3 năm 2012

Bạn ta,

Tội nghiệp ông Tú Xương. Ông mà còn sống thì ông đã không phải thốt ra mấy câu than vãn nghe hết sức bi thảm như ông đã viết để cực tả cảnh quần áo của ông và mấy người con…một đàn rách rưới con như bố…

Bây giờ, rách rưới là mốt đấy thưa ông Tú.

Ngày xưa, thời của ông cũng như khoảng vài chục năm trước, thời của chúng tôi, quần áo lúc nào cũng phải tươm tất sạch sẽ, ủi thẳng nếp.

Ngày ấy, ở đại học của chúng tôi, vào phòng ăn phải có jacket, ca vát. Thiếu những thứ ấy thì không được vào.

Áo quần lúc nào cũng phải đẹp. Cái áo sơ mi sờn cổ thì phải vứt đi kiếm cái khác. Rách rưới là không được, là như cha con ông Tú, là bầy ra cảnh bần hàn ngay.

Quần áo có miếng vá là không mặc ra ngoài đường. Đôi bít tất thò mấy ngón chân ra là tối kỵ.

Thế rồi cuối thập niên 50 qua đầu những năm 60, mốt Zazou tràn đi từ Âu châu đi khắp nơi, tiếp nối bằng thời trang của Hippy, quần áo càng ngày càng mất đi nét sạch sẽ tươm tất.

Dần dần, quần áo của tuổi trẻ càng ngày càng quái dị.

Rách càng đẹp, nhầu nhẹt càng hay.

Ban The Beatles trong mấy năm đầu khi vừa nổi tiếng, quần áo rất đẹp. Nhưng rồi những kiểu quần áo đẹp đó bị dẹp để thay bằng những thứ quần áo kỳ lạ.

Đến ban The Rolling Stones thì quần áo không còn tươm tất như trước nữa. Mick Jagger thì áo thun, quần jeans nhẩy đùng đùng, lăn lộn trên sân khấu, Keith Richards chỉ áo maillot, quần jeans rách, đầu quấn cái khăn, điếu thuốc lá trễ trên môi, xấu trai và trông độc ác như một con quỉ.

Nhìn ban The Rolling Stones ở trên sân khấu thì người ta không biết ban nhạc kiếm rất nhiều tiền này có bao giờ phải mua quần áo hay không.

Lối ăn mặc như vậy bây giờ đi đâu cũng thấy.

Những lần vào mấy cái mall ở đây, tôi không hiểu tại sao người ta vẫn đi mua quần áo, vì những quần áo họ mặc thì dường như không cần phải vào Macy’s Bloomingdale, Saks 5Th Avenue mới kiếm ra.

Áo thun, quần jeans rách đã trở thành quần áo thời trang của những phụ nữ tay xách, nách mang từ những cửa hiệu quần áo đắt tiền bước ra.

Họ mua quần áo để mặc vào lúc nào, trong khi đi mua sắm ngày chủ nhật, tất cả đều mặc những thứ quần áo như vừa chạy thoát trận bão Katrina, không thì cũng như sống sót trở về sau thiên tai sóng thần ở Đông Nam Á .

Tiếng Pháp có động từ endimancher là mặc quần áo ngày chủ nhật, là mang trên người những quần áo đẹp nhất, là lên khung cho ngày chủ nhật.

Nhưng ngày nay, động từ này không còn đúng nữa, không còn mang nghĩa mặc quần áo đẹp cho ngày chủ nhật nữa.

Rồi ra, động từ endimancher sẽ mang nghĩa là quần áo dơ dáy, rách rưới để mặc trong ngày chủ nhật.

Không còn quần áo đẹp như Gregory Peck, như Sean Connery, như Humphrey Bogart, như Fred Astaire, như Maurice Chevalier nữa .

Tại một party mới đây, tôi gặp một phụ nữ trẻ với chiếc quần jeans rách bươm ở hai đầu gối và chiếc áo sơ mi mà có vo viên, nhét vào góc kẹt như trò lười biếng hồi tõi còn ở trong học xá của tôi cũng không thể nhầu nhẹt như thế.

Tưởng điện bị mất vì mưa bão hay cái bàn ủi nhà cô bị hỏng. Những nét nhăn nhúm, nhầu nhẹt của chiếc áo thì rõ ràng không do vo viên lại, nhét dưới nệm giường mà có được như thế.

Chắc chắn phải là thời trang mới.

Tôi tiếc công lao của những năm trước, sáng sáng phải lôi cái sơ mi trong đống quần áo đã giặt ra, dẫu cho chỉ để ủi cái cổ và ngực áo, khu vực mà chiếc jacket không che được để tươm tất ra đường.

Bây giờ thì quần jeans rách đầu gối, áo sơ mi nhầu nát như da mặt của Brigitte Bardot trong bức hình mới nhất của cô.

Tôi đã phí không biết bao nhiêu thì giờ để ra đường không làm hoảng hốt người qua lại.

Và đầu tóc thì tại sao phải mỗi sáng nửa chai keo để giữ những sợi tóc khỏi vùng lên cách mạng.

Bây giờ, mái tóc phải làm thế nào như chủ của nó vừa bị lôi ra khỏi giường mà không cho đánh răng, rửa mặt, chải cái đầu, rẽ đường ngôi cho thẳng trước khi đẩy ra đường .

Tóc phải chổng ngược, dựng đứng, càng rối càng tốt. Và đến nay, tôi vẫn chưa thấy được điều gì gọi là đẹp trong những cái quần hai ba người có thể mặc chung mà vẫn không thấy chật, những cái đũng ở ngang đầu gối, những cái áo thun dài gần tới mắt cá chân, cái mũ len đội che kín tai, vừa đi vừa nhún nhẩy, hai tay xỉa xỉa như Snoopy Dogg trong những lúc xấu trai và thô bỉ nhất.

Hình như mọi nỗ lực đều chỉ để làm cho người ta xấu đi, bẩn đi. Thí dụ phải kiếm cho được cái sơ mi nào, bỏ ra ngoài chiếc quần jeans rộng, khoác ra ngoài chiếc jacket quá khổ, tóc tai, râu ria phải mang những nét nham nhở nhất rồi mới ra đường.

Càng ngày càng thấy ông Mai Thảo nói đúng …thế giới có triệu điều không hiểu…

March 21, 2012

March 23, 2012

Ngày 19 tháng 3 năm 2012

Bạn ta,

Một ngày nào đó, chúng ta sẽ phải xin lỗi nước Lèo và người Lèo vì những cách đối xử không mấy tốt đẹp mà chúng ta dành cho quốc gia và những người bạn láng giềng này.

Chúng ta chỉ nói được có một điều tử tế duy nhất về nước Lèo, đó là cái giường của dân tộc này:

Trăng rằm mười tám trăng treo
Anh đóng giường Lèo cưới vợ Nha Trang

Câu ca dao này cho thấy giường kiểu Lèo được quí trọng lắm. Hẳn nó phải đẹp, phải tốt lắm mới được trọng như vậy. Việt Nam Tự Điển của Lê Văn Đức cho biết đó là loại giường chạm trổ đẹp. Sửa soạn cho ngày trọng đại, người đàn ông trong ca dao đã phải đóng một cái giường Lèo thật đẹp để đón vợ về.

Giường Lèo, do đó, là loại giường hạng nhất. Chỉ những người tử tế, có cuộc sống tốt đẹp, gương mẫu (?) mới được nằm trên nó. Không tử tế, tốt đẹp thì nơi ngả lưng được chuyển ra cái chuồng heo, tệ hơn nữa thì nằm chèo queo:

Một vợ nằm giường Lèo
Hai vợ nằm chuồng heo
Ba vợ nằm chèo queo...

Ngoài chiếc giường, nước Lèo không có được bất cứ một chuyện gì tốt đẹp, và tử tế.

Nói chuyện xa xôi, hiểm trở, khó khăn, người ta đưa nước Lèo ra: Đường xa chớ ngại Ngô, Lào (tức là Lèo), như một câu trong Kiều.

Quốc gia ấy xa xôi đến độ bị khinh bỉ thậm tệ như trong câu ca dao: Thừa con mà gả cho Lào (Lèo), cho Ngô.

Trong khi những nước khác được chúng ta chiếu cố nhiều đến món ăn của họ thì nước Lèo chỉ được nhắc tới bằng một món ăn rất thiếu văn minh, món mắm ngóe: Đi xứ Lèo ăn mắm ngóe. Câu tục ngữ nghe đầy vẻ mạo hiểm và liều lĩnh ở trong. Món mắm ngóe của nước Lèo rõ ràng không được thưởng thức nhiều như các món ăn chơi lịch lãm khác: Ở nhà Tây, ăn cơm Tầu, lấy vợ Nhật, lái xe Hoa kỳ...

Thế rồi không biết từ lúc nào, dân tộc Lèo bị đổ cho cái tính không thật, gian dối, cuội, không giữ lời hứa, thiếu chữ tín. Đặc biệt là chỉ ở miền Nam, người dân nước láng giềng phía tây của chúng ta mới bị đổ cho những cái tội ghê khiếp đó. Miền Bắc thì không. Miền Bắc gọi quốc gia này là Lào. Miền Nam, tên quốc gia này là Lèo. Và dường như chỉ sau đệ nhất cộng hòa lối gán ghép, đổ oan cho dân tộc này mới xuất hiện.

Lèo được cho đồng nghĩa với xạo, thất hứa, với bậy bạ, nhảm nhí. Lèo là tĩnh từ để mô tả một danh từ, một trạng từ để bổ nghĩa cho động từ, một danh từ để thay cho Cuội, nhân vật trong cổ tích Việt Nam nổi tiếng là hay nói láo, có thể nói láo từ sáng đến tối, từ sớm mai tới chiều, không lúc nào ngưng nghỉ.

Nhất định người Lào không xấu xa và tồi tệ như thế. Có thể những điều không tốt đẹp về nước Lào là do một số lãnh tụ và những lối hành xử kỳ lạ của họ chăng? Như mấy ông Khong Le, Phoumi Nosavan, Phoumeuil (Phu Mơi?), Phouceuil (Phu Cơi?) của những năm nhiễu nhương hồi thập niên 60.

Nhưng chúng ta thì nhất định dùng tên của quốc gia này để nói về cái tính không chân thật. Khi nói một người quê quán ở Vientiane thì không nhất thiết giấy khai sinh của ông ta ghi Vientiane là nơi sinh, mà chỉ là một cách để nói ông ta là người Lèo. Mà ông ta là người Lèo thì nghĩa là ông ta nói láo thành thần, không bao giờ biết nói thật.

Hứa Lèo là hứa mà không giữ lời.

Công chúa Lèo là một phụ nữ hay hứa Lèo, hẹn Lèo.

Tuy thế, tất cả vẫn chưa ghê rợn bằng một thứ người mà một người bạn tôi đã gặp: ông ta là người Hoa, họ Hứa và sinh quán ở nước Lào. Ông ta có tên là Hứa Lèo.

Toàn là những điều bịa đặt đầy ác ý về nước Lào và dân tộc Lào. Không biết người Lào nhìn chúng ta như thế... lào?

Chẳng lẽ cứ gạt đi rằng chuyện lước Lào biết thế … lào mà lói (?) sao?


Ngày 20 tháng 3 năm 2012

Bạn ta,

Laila Ali nhất định phải làm nhiều người yếu bóng vía không dám đến gần mặc dù nhan sắc của cô ở trên mức trung bình nhiều. Bức hình ở tờ Playboy làm chứng cho điều đó.

Cô là một võ sĩ quyền Anh. Trong trận so găng đầu tiên Laila Ali chỉ mất 31 giây, cô hạ đối thủ knock out. Kể từ đó đến nay, Laila đã KO thêm bao nhiêu người khác. Đó là một thành tích rất đáng kể.

Những người không là võ sĩ chuyên nghiệp cũng đã rất đáng sợ, nói chi đến một người thắng knock out bao nhiêu trận như thế.

Chưa hết, nếu liều lĩnh không sợ Laila, thì vẫn còn một người khác trong nhà của Laila đáng sợ không kém, nếu không nói là có thể còn đáng sợ hơn như vậy. Người đó là cha cô, Muhammad Ali, cựu vô địch quyền Anh hạng nặng từng hạ hết Sonny Liston, rồi George Foreman, Leon Spink và vài ba cây đấm hạng nặng khác.

Có gia phả như vậy thì dẫu đẹp cách mấy, cũng không ai nên đến gần mới phải. Ở với nhau mà lỡ có xẩy ra chuyện gì, thì con gái xử trước, cho đo ván, đếm đến mười cũng không gượng dậy nổi, rồi tới phiên nhạc phụ đến nói phải quấy bằng đôi găng Everlast thì làm sao toàn thây được.

Cứ nghĩ như thế, thì ai chẳng tin là Laila sẽ ở vậy suốt đời, bầu bạn với đôi găng.

Nhưng thế giới vẫn có người liều lĩnh hơn chúng ta nghĩ. Một trong những người đó là Johnny McClain một huấn luyện viên quyền thuật. Johnnny McClain là chồng của Laila Ali.

Johnny McClain là huấn luyện quyền Anh, và cũng là ông bầu giàn xếp và tổ chức những trận đấu cho Laila Ali.

Như vậy thì Johnny McClain không cần phải lo ngại gì hết. Johnny McClain có thể sống đời hạnh phúc với Laila, mà không có gì đáng phải sợ trong cuộc hôn nhân đó.

Johnny McClain sẽ không bao giờ phải ấm ức vì bị vợ đánh. Johnny McClain có bị đánh, cũng không cần phải tìm cách đánh lại, khác hẳn những cặp vợ chồng Mỹ khác: không đánh lại được thì vừa ức vừa đau.

Chuyện ấy có thể giải quyết bằng cách hôm sau, đến phòng tập, cứ kiếm một sparring partner kha khá một chút để tập với Laila chẳng hạn, rồi đứng ở dưới võ đài ngó lên, và … thưởng thức trận đấu. Chỉ cần cố gắng tự chế để không vỗ tay, hay nhẩy lên hét lớn, hay ôm lấy sparring partner của Laila mà vừa hôn, vừa cám ơn ầm ỹ mỗi khi Laila bị trúng đòn là được.

Sau trận đấu tập đó, nhanh nhẹn nhẩy lên võ đài, xoa bóp, an ủi, khuyến khích Laila thì mọi chuyện sẽ đều tốt đẹp trở lại. Lòng đang sôi sục vì tức giận, sẽ nguôi thù hận lập tức.

Ngoài ra cũng còn những cách khác để kiểm soát (?) tình cảm bực bội của mình. Thí dụ đưa Laila lên New York, đến phố Tầu, kiếm mấy tay đấm bóp ở cái công viên gần đó nhờ đấm bóp hộ. Theo tôi biết, các chuyên viên đấm bóp này đều có võ cả. Họ luôn luôn nhìn ngắm để lượng định khả năng chịu đấm bóp của khách trước khi quyết định có nhận đấm bóp hay không, vì nhiều người có thể không chịu nổi. Phụ nữ kiểu như Laila Ali thì chắc phải chịu được. Chờ cho đến khi màn đấm bóp sắp bắt đầu, thì kín đáo bỏ vào túi chuyên viên đấm vài chục bạc, nheo mắt, và nói nhỏ câu tiếng Bắc kinh giả cầy: "Đả đả, đàm đàm, đả đả kinh thiên động địa... I pay you good money, you beat the hell out of that punching bag (?) for me, okay?" Trong lúc đó, có thể ghé một tiệm Tầu nào đó, kiếm một tô mì, ăn cho lại sức để ra xem đấm tiếp.

Vậy mà không được sao? Có thế mới dám đến gần Laila Ali chứ. Nhưng dù sao, Laila Ali cũng vẫn chỉ có hai quả đấm.

Cảnh ở tòa vung tay lên, rít lên qua kẽ răng rằng "luật sư của me sẽ nói chuyện với you" dễ sợ hơn hai quả đấm của Laila nhiều.


Ngày 21 tháng 3 năm 2012

Bạn ta,

Thỉnh thoảng đọc lại đống báo cũ thế mà lại hay vô cùng. Tôi mới tìm được một bản tin của tờ The New York Times cách đây cả chục năm thuật lại câu phát biểu của ứng cử viên tổng thống Cộng Hòa George W. Bush hôm lễ Lao Động ở Naperville, Illinois về Adam Clymer, một phái viên của tờ The New York Times. Bài báo tường thuật rõ ràng, đầy đủ, nguyên văn, không viết tắt hay né tránh gì hết.

Như vậy, điều ông Bush nói không có gì là tục tĩu cả. Nếu tục tĩu, thì tờ New York Times, tờ báo chủ trương in tất cả những gì có thể in được như câu châm ngôn (All the news that is fit to print) đọc được ngay ở trang đầu, đã không in những gì ông Bush, thống đốc Texas nói. Hơn nữa, trong tiếng Anh, khi nói một điều gì không thể in lên báo được -- unprintable -- thì đó phải là điều tục tĩu ghê gớm (not fit to be printed, as because of obscenity -- trang 1555, Webster's New World Dictionary Of The American Language, ấn bản 1976).

Nhưng bài báo in lại không thiếu một nét những chữ ông Bush dùng, vậy thì điều ông nói không có gì tục tĩu hết.

Ông chỉ sơ suất khi nói điều đó vào một chiếc hot mike, chiếc máy vi âm đang mở, và vì thế, tất cả những gì ông nói đều đi qua máy khuếch âm, rồi ra hệ thống loa nên mọi người đều nghe thấy, và vì đang là mùa tranh cử, mọi sơ suất như vậy đều có thể bị làm cho lớn chuyện. Có thế thôi.

Ông Bush chắc chắn đã phải có vài ba điều hậm hực về Adam Clymer của tờ The New York Times, nên khi vừa trông thấy ông nhà báo này, ông Bush liền nói với ông Cheney, ứng cử viên phó tổng thống trong liên danh Cộng Hòa rằng: "There's Adam Clymer, major league asshole from the New York Times."

Chữ mà một số người cho là nặng, là chữ "asshole." Chữ này là một danh từ lóng có nghĩa là cái lỗ mà cơ thể dùng để tống chất phế thải ra ngoài. Khi dùng nó để mô tả hay để gọi một người, thì sự khinh miệt, ghê tởm, thù ghét người đó phải lên đến mức không thể nào cao hơn được nữa.

Ông Bush lấy tay chỉ cho ông Cheney khi nhìn thấy nhà báo của tờ The New York Times và nói đại khái coi kìa, thằng cha Adam Clymer, cái lỗ to tổ chảng mà cơ thể dùng để tống chất phế thải ra ngoài của tờ The New York Times.

Vì ghét ông Adam Clymer nên chắc chắn ông không dùng những chữ văn vẻ (?) như câu tiếng Việt ở trên. Muốn trung thực, bỏ đi nét văn vẻ, thì phải nói ông Bush đã gọi ông Clymer là cái lỗ đít.

Nhưng cũng lại có thể ông Bush rất mến mộ ông Clymer thì sao?

Ở các sở, người ta hay chuyển cho nhau đọc tờ giấy kể lại vụ tranh luận của các bộ phận trong cơ thể con người về câu hỏi bộ phận nào là boss, là xếp, oai hơn, mạnh hơn, quyền uy hơn tất cả. Cuộc tranh luận chưa đi đến đâu vì bộ phận nào cũng cho mình là boss hết. Cái đầu, hai tay, hai chân, mắt, miệng... tất cả đều nhận là xếp, là boss, không bộ phận nào chịu nhượng bộ. Lên tiếng cuối cùng là cái lỗ mà cơ thể dùng để tống chất phế thải ra ngoài. Các bộ phận kia chưa nghe phát biểu đã khinh bỉ cười lớn. Cái lỗ bực quá, bèn quyết định dậy cho các bộ phận kia một bài học. Nó liền đình công, bế quan tỏa cảng, không mở cửa hoạt động. Một ngày, hai ngày, ba ngày cơ thể còn chịu được. Qua ngày thứ tư, thứ năm thì cơ thể bắt đầu nổi điên. Đến ngày thứ bẩy, thứ tám thì cơ thể khủng hoảng nặng. Ngày thứ chín, thứ mười thì cơ thể chịu hết nổi, bèn xuống nước, nhượng bộ và công nhận cái lỗ mà cơ thể dùng để tống chất phế thải ra ngoài là boss.

Vậy thì theo câu chuyện vừa kể, thì rất có thể ông Bush vô cùng quí mến ông Adam Clymer thì sao?

Thỉnh thoảng, khi lái xe ngoài đường, chính tôi cũng được gọi là asshole bởi ít nhất ba hay bốn người lái xe. Có lần một người đàn bà trẻ và xinh đẹp còn giơ ngón tay giữa lên, ngoắc ngoắc cho tôi thấy rõ làm tôi mừng muốn chết, vì cứ tưởng là được mời làm vài ba chuyện khác hào hứng hơn là những việc vẫn làm là làm thinh, làm biếng, làm bộ, làm bảnh, làm reo, làm phách, làm ẩu, làm báo, làm bậy, làm... bé, làm lớn, làm càn, làm cao, làm cha, làm dáng, làm dữ, làm điệu, làm giặc, làm khách, làm khó, làm lành, làm lẽ, làm liều, làm mai, làm mưa, làm gió, làm ngơ, làm oai, làm phúc, làm sang, làm tàng, làm tin, làm trời...

Vậy thì gọi người khác là cái lỗ đít có khi lại là một việc làm đầy ngưỡng mộ thì sao?


Ngày 22 tháng 3 năm 2012

Bạn ta,

Sau bao nhiêu năm ra vào, lui tới mỗi tuần ít nhất cũng phải dăm ba lượt với ông McDonalds, cuối cùng nhờ mấy dòng ngắn trong tờ Playboy tôi mới cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm và đỡ hậm hực đi được một chút.

Bạn coi, một bên thì cứ hamburger hoài hoài mà không thấy phía bên kia đáp lễ bằng tô bún bò để loay hoay với đôi đũa cho bên này vui, thì người dễ tính và hiền nhất cũng phải hậm hực.

Chúng tôi thưởng thức những thứ chẳng ra gì của các ông trong khi các ông không ăn thử vài ba món của chúng tôi thì các ông cũng phải để cho chúng tôi bất bình một chút chứ.

Thực ra thì thỉnh thoảng cũng có những người ở phía bên kia vào tiệm gọi tô phở, nhưng phở vẫn bị coi là món quà bình dân. Phở chưa bao giờ được đưa vào danh sách của những món của những tay ăn chơi sành sỏi. Niềm ấm ức vẫn tiếp tục là thế.

Nhưng chúng ta đã được "vô trường công tử" nhẩy ra cứu nguy, đem lại những kiêu hãnh cần thiết cho đời sống ở nước Mỹ, giúp chúng ta ngẩng mặt được lên một chút.

Đó là công của "vô trường công tử".

Nhờ đọc đoạn tin của tờ Playboy, tôi mới biết là mãi đến bây giờ người ta mới biết đến công tử, biết và trân quí, trong khi công tử đã được Lý Lạp Ông, một nhà văn Trung Hoa thuộc thế kỷ thứ 17 đề cập đến trong cuốn Nhân Tình Ngẫu Ký của ông từ mấy trăm năm nay.

Gặp "vô trường công tử " một lần, họ Lý nhớ suốt đời. Tại sao thích, yêu "vô trường công tử " thì Lý Lạp Ông không nói ra được. Duy có điều ông coi "vô trường công tử " là một thứ hết sức lạ trong trời đất. Ông để dành ra một số tiền mỗi năm để đợi tới mùa là đi kiếm mua "vô trường công tử " về cho bõ những ngày cơ cực, đến độ người nhà gọi đó là món tiền để chuộc sinh mệnh của ông. Suốt mùa, ông phải luôn luôn có "vô trường sinh mệnh" bên cạnh, không tối nào là không về với "vô trường công tử". (Xem Nhân Sinh Đích Nghệ Thuật, The Importance of Living của Lâm Ngữ Đường, bản dịch của Nguyễn Hiến Lê)

"Vô trường công tử " là tên người Trung Hoa gọi con cua, loài sinh vật hình như không có ruột mà Hán Việt Từ Điển của Đào Duy Anh cũng có ghi ở trang 563.

Tờ Playboy đã viết về một món cua của chúng ta và coi đó là một món cực kỳ văn minh, tiến bộ mà các tay ăn chơi sành điệu phải kiếm để thưởng thức.

Đó chỉ là món cua rang muối, nhưng đọc trong tờ Playboy, thì ai cũng phải nghĩ món cua này là món ăn chơi quí phái lắm.

Sharon Boorstin, người viết mấy dòng ngắn ngủi đó, đã phải nhờ đến vị giác và khứu giác mới kiếm ra mùi tỏi và vị ngọt của đường, chút bơ và phó mát Parmesan để khuyên các tay ăn chơi sành sỏi đi kiếm "vô trường công tử" cho bõ những ngày cơ cực.

Ôi tưởng gì chứ món cua rang muối thì có gì là quí phái đâu. Chúng tôi đâu có thua gì Lý Lạp Ông trong chuyện ăn cua. Chỉ không làm như họ Lý là viết những câu thảm thiết mà Lâm Ngữ Ðường trích lại như "Ôi cua, cua, cua! Đời của người và đời của ta kết liền với nhau từ lúc sinh ra cho đến lúc chết chăng!"

Nhưng có sao đâu, miễn là các tay chơi nhà quê của nước Mỹ thấy được cái đẹp, cái ngon của cua, thứ quà hạng bét của chúng ta, và coi đó là món ăn chơi cực kỳ quí phái là được rồi.

Trong khi mấy ai trong chúng ta viết được những lời lẽ tốt đẹp gần như thế về cái hamburger của McDonalds. Nhiều người vẫn nói rằng trả thù cũng hệt như thịt nguội, phải ăn lúc nguội mới ngon. Nhưng cua rang muối thì càng nóng càng ngon. Không thể nguội được.


Ngày 23 tháng 3 năm 2012

Bạn ta,

Khiêm tốn, cái đức tính mà chúng ta bị nhồi vào đầu ngay từ những năm còn rất bé, đến nay vẫn không chịu bỏ đi hay bớt bớt đi như những điều dậy dỗ khác.

Bao nhiêu năm rồi mà hễ cứ đưa cái ý của mình ra thì phải gọi nó là "ngu" (ý), hay "thiển"(ý); nói về mình, tự xưng thì là "thiểm" hay "thiệm", đề cập đến văn chương của mình thì "chuyết bút", cây bút vụng về của tôi; nhắc tới vợ thì "chuyết thê", chị vợ nhà quê thô lậu, vụng về, ấm ớ hội tề của tôi vân vân...

Cứ cái gì xấu xí, đần độn, ngốc nghếch, dở ẹc thì nhận là của mình cái đã. Bần tăng, bần đạo, bần sĩ cũng là những lối nói về mình một cách khiêm cung vậy. Hay nhận nhà mình là "nhà tôm", là tệ xá,hàn gia, trong khi gọi tôn người khách đến thăm là "rồng".

Mỗi người Việt đi ra đường, mặc dù đi bộ, ai cũng cầm theo mấy cái... ống nhún thật tốt để mà nhún nhường, mà phải là ống nhún MacPherson hạng nhất chứ không chịu hạng nhì bao giờ.

Nhưng có những lúc thái độ khiêm cung ấy cũng làm điên đầu không biết bao nhiêu người.

Cuối tuần qua, ở nhà người bạn, chúng tôi bị một người rất khiêm từ trong cách ăn nói tra tấn hành hạ trong gần nửa tiếng đồng hồ. Sau mấy câu khiêm nhượng mở đầu, ông làm ngược hẳn lại những điều khiêm tốn đó. Ông nhất định không tự xưng là một ca sĩ, ông thề sống thề chết ông không biết hát, ông quả quyết ông không hát trước đám đông bao giờ. Mọi người bắt đầu hơi tin ông, vì thấy ông quần áo kim tuyến sáng lóng lánh ghê quá, không hát thì mặc mấy thứ ấy làm gì... thì ông cất tiếng hát.

Ông hát không phải chỉ một bài để chứng minh ông không phải ca sĩ, mà ông hát liên tiếp bốn bài. Đến bài thứ tư, thì không ai còn dám vỗ tay nữa, sợ bị phục kích ở ngoài cửa, trùm poncho lên đầu đánh cho chừa cái tật hay vỗ tay làm hiểu lầm, gây ngộ nhận, tạo bực mình, phiền nhiễu cho những người khác. Chúng tôi chờ ông đi xuống rồi mới quyết định ở lại vui tiếp với chủ nhà, nhưng trong lòng vẫn nơm nớp sợ ông hát cho một trận nữa đáng đời bọn khách khứa không biết đem cái tấm thịnh tình ra yêu cầu ông hát thêm.

Ông khôn kinh khủng. Ông rào trước rằng ông không phải là ca sĩ nên nếu ông hát dở nhiều thì phải tha thứ cho ông, mà nếu ông hát dở ít, thì phải nâng đỡ ông. Nhưng đằng nào ông cũng được lên hát cho bọn khách chết với giọng ca vàng của ông.

Trò chơi của ông rất nguy hiểm. Nó có thể lan sang những sinh hoạt khác nữa thì khổ chúng ta. Thí dụ sẽ có người nói rằng không phải là thợ cưa, rồi lôi cây vĩ cầm ra kéo. Người nghe sẽ không biết phản ứng cách nào. Ông không nhận là thợ cưa. Nên ông không cưa. Ông chỉ kéo violon. Ông kéo vĩ cầm chứ ông cưa hồi nào mà đòi làm khó ông?

Người khác có thể không nhận là nhà thơ, nhưng vẫn cứ ra mắt một tập thơ, thì làm sao bắt lỗi là thơ dở như thế mà vẫn in. Hay nhất định cãi rằng không phải là nhà văn mà cứ viết truyện đăng báo. Khiêm tốn thì có đấy nhưng tại sao làm thơ, in thơ lại không nhận là nhà thơ và viết văn thì lại không nhận là nhà văn? Cứ làm như thế, thì ở tòa sẽ có người không nhận là luật sư, ở phòng mạch cầm cái ống nghe luồn vào ngực áo bệnh nhân và nói không là y sĩ có được không?

Không được.

Cầm cái micro lên sân khấu, cứ hát. Không cần cà chua mang về cho vợ nấu canh thì đừng lên hát. Không nhận là thi sĩ thì đừng in thơ để cứu lấy những cái cây trong rừng. Không nhận là nhà văn thì cứ làm con... vịt. Chứ đi như vịt, kêu như vịt thì là con vịt, không thể là nhà văn hay nhà thơ được. "He walks like a duck; quacks like a duck... He must be a duck" như bạn tôi vẫn nói.

Muốn hát, cứ lên mà hành hạ người ngồi dưới. Muốn ra mắt sách thì cứ là nhà thơ, nhà văn. Dõng dạc, đường bệ. Muốn làm Hemingway thì nên làm nhà văn. Không nên vác súng đi bắn sư tử ở Phi châu rồi nhận là giống Hemingway-nhà-văn và bắt phu khuân vác gọi mình là nhà văn như trong The Snows of Kilimanjaro...

Hemingway sống, viết và chết luôn luôn, mãi mãi là một nhà văn.

Không cần vờ vịt khiêm tốn gì hết.


Ngày 24 tháng 3 năm 2012

Bạn ta,

Bạn thấy có chán không, lúc chúng ta vừa bắt đầu biết "làm trai", thì ba chuyện cần phải biết làm để có thể được coi là con người văn học, lịch thiệp, hào hoa gần như đã hoàn toàn biến mất.

Tổ tôm, trò chơi với 120 quân bài, cần năm chân không còn ai trong hạng tuổi chúng ta biết chơi nữa. Thứ chè sản xuất ở châu Mạn Hảo thuộc tỉnh Vân Nam không tìm đâu ra được để uống. Và bản Nôm Thúy Kiều thì khó kiếm hết sức, mà nếu có kiếm ra, cũng chỉ để bầy trong tủ sách thỉnh thoảng lôi ra phủi bụi chứ mấy ai còn đọc được.

Cả ba thứ có thể làm nên con người sành sỏi không còn ở với chúng ta nữa:

Làm trai biết đánh tổ tôm
Uống chè Mạn Hảo, xem Nôm Thúy Kiều

Đứng cạnh câu ca dao tả cảnh ăn chơi ngày trước, chúng ta cù lần, nhà quê, thiếu văn hóa một cách thảm hại. Tổ tôm không biết đánh, chè Mạn Hảo không có để uống, phải uống trà Tầu trong tiệm mì và truyện Kiều thì đọc đến bản Kiều chú giải của Trần Trọng Kim đủ để đi thi tú tài là hết sức.

Chúng ta sinh sau đẻ muộn, nghe ông Tú Xương đi ăn chơi ở phố hàng Thao với ngón trống chầu bay bướm mà thèm. Bít tất tơ thì không có, giầy Gia Định như của ông Tú cũng không nốt. Làm sao mà chơi cho lịch, chơi cho đài các như Uy Viễn tướng công để đời biết tay cho được.

Đến chuyện uống thì cũng quanh đi quẩn lại mấy thứ ấm ớ: hết Heineken thì Bud, Miller hay Michelob... hay Tsing Tao, Alsace, Molson, Dominion của Tầu, Pháp, Gia Nã Đại hay Tân Tây Lan là cùng.

Chán những thứ vừa kể thì uống gì đây?

Chẳng lẽ uống nước trung tiện như tờ Playboy đã có lần giới thiệu?

Người lịch lãm, tay chơi thứ thiệt có thể vào web site: http://www.jonessoda.com/beverages/jones-sugar-free-whoopass-6-pack.html mua một thùng 6 lon giá $12.99. Loại nước này do công ty Jones Soda sản xuất, và tên của nó là Whoop Ass. Mà Whoop Ass, theo chỗ tôi hiểu, là cái trung tiện. Công ty Jones Soda gọi nó là energy drink, loại nước uống tăng cường sinh lực. Và các tay chơi sành sỏi đọc Playboy nay có một thức uống mới, nước trung tiện, vừa thanh lịch, vừa để giúp tăng cường sinh lực.

Nước trung tiện làm bằng gì, pha chế ra sao, mùi vị như thế nào, uống như thường hay khi thưởng thức phải bịt mũi? Whoop Ass có phải là loại nước hơi không? Uống loại nước này có hay ợ như khi uống các loại nước có gas khác không? Khi ợ, tiếng có bình thường không, mùi ra làm sao?

Thoạt nghe nói về loại nước uống có cái tên đó, ai mà chẳng có những thắc mắc hợp lý như thế.

Nhưng tìm hiểu để giải tỏa những thắc mắc trên, dẫu cho là hợp lý cách mấy thì cũng đành chịu. Và vì thế, chúng ta lại cứ phải tiếp tục sống một cách cù lần và buồn nản như từ bao nhiêu năm nay. Vẫn không biết đánh tổ tôm, vẫn không có chè Mạn Hảo, và xem Nôm, hay xem lông (?) Thúy Kiều như một cụ ông tôi quen đã có lần đọc cho nghe và giải thích đó là dị bản (?) của câu ca dao vẽ hình ảnh một tay tài tử hào hoa trước cụ vài ba thế hệ.

Và chúng ta, đầu thai lầm thế kỷ, quê hương ruồng bỏ, lạc loài, bị khinh rẻ, muốn cho lịch lãm con người, không đánh được tổ tôm, không kiếm được chè Mạn Hảo, không xem được Nôm cũng như lông(?) Thúy Kiều, lại bị đề nghị uống nước trung tiện thì làm sao chạy theo kịp văn minh?

Uống cái gì bây giờ?


ANH NGỮ TRONG ĐỜI SỐNG HÀNG NGÀY


(Bài số 136)

SOME COMPOUND ADJECTIVES

Bản ghi chép lại do Lãm Thúy thực hiện. Bài học số 136 sẽ được phát trên Hồn Việt Television trong tháng 6 năm 2012.

QUỲNH ANH:

Đây là chương trình Anh Ngữ Trong Đời Sống Hàng Ngày do Bùi Bảo Trúc phụ trách. Bùi Bảo Trúc, Lãm Thúy và Quỳnh Anh xin kính chào quí vị.

Chương trình Anh Ngữ Trong Đời Sống Hàng Ngày đến với quí vị hàng tuần để ôn lại một số điều liên quan đến Anh ngữ mà quí vị gặp trong đời sống. Quí vị có thắc mắc xin liên lạc với Hồn Việt TV nhờ chuyển lại.

LÃM THÚY

Thưa anh tuần qua có một khán giả của chương trình gửi cho Thúy một bức thư nhờ hỏi anh sự khác biệt giữa A FOUR-STOREY BUILDING và A FOUR-STOREYED BUILDING là gì và tại sao lại nói A FOUR-STOREYED BUILDING, STOREYED có phải là một PAST PARTICIPLE không mà tại sao trong tự điển không thấy có động từ TO STOREY.

BBT

Cám ơn cô và bức thư đặt ra mấy câu hỏi rất thú vị. Tôi xin trả lời ngay rằng không có gì khác biệt giữa A FOUR-STOREY BUILDING và A FOUR-STOREYED BUILDING. Thứ nhất, cả hai đều có nghĩa là một tòa cao ốc (có) 4 tầng. Thứ hai, STOREYED không phải là một PAST PARTICIPLE vì không hề có một động từ nào là TO STOREY trong tiếng Anh.

Nhưng trả lời như thế có thể chưa đủ, chưa hoàn toàn thỏa mãn thắc mắc của người hỏi. Tôi muốn nhân dịp này nói thêm về một cách để tạo ra những tĩnh từ trong Anh ngữ mà chúng ta có thể làm. Đây là một trong mấy cách để tạo thêm những tĩnh từ mà chúng ta có thể dùng, đồng thời cũng để làm giầu cho kho ngữ vựng và cách nói tiếng Anh của chúng ta.

QA

QA nghĩ chữ STOREYED trong nhóm chữ A FOUR-STOREYED BUILDING nguyên là một danh từ, danh từ STOREY nghĩa là tầng (nhà) phải không thưa anh?

BBT

Đúng là như thế. Chúng ta có thể dùng ngay chính danh từ STOREY làm tĩnh từ cũng được, như trường hợp A FOUR-STOREY BUILDING. Trong nhóm chữ này, STOREY là một danh từ được dùng như một tĩnh từ. Nó đi trước danh từ BUILDING để nói thêm, để làm cho rõ nghĩa danh từ BUILDING. Đó là công việc của một tĩnh từ. Chúng ta có khá nhiều trường hợp như thế. Thí dụ HOSPITAL BED là giường bệnh viện. HOSPITAL là danh từ. Đặt trước danh từ BED, danh từ HOSPITAL cho chúng ta biết thêm về danh từ BED nên HOSPITAL là một danh từ làm công việc của một tĩnh từ. Đây là mấy thí dụ khác: PRESIDENT ELECTION là cuộc bầu cử tổng thống; HOME WORK là bài làm ở nhà; CHILD CARE là công việc giữ trẻ; KITCHEN WARES là đồ dùng trong bếp vân vân. Lãm Thúy thử đưa ra vài trường hợp khác coi.

LÃM THÚY

Thúy có thể nói LIBRARY BOOKS là sách thư viện, hay GAS PRICES là giá xăng nhớt, hay SCHOOL YEAR là năm học, hay MARKET DEMAND là nhu cầu của thị trường vân vân.

QA

QA cũng có vài thí dụ về những trường hợp đem danh từ làm tĩnh từ thí dụ GRAMMAR LESSON là bài học văn phạm, LANGUAGE CLASS là lớp học ngôn ngữ, GOVERNOR CANDIDATES là ứng cử viên tranh chức thống đốc, WAR REPORTER hay WAR CORRESPONDENT là phóng viên chiến tranh.

BBT

Trong những trường hợp như thế, các danh từ đã biến thành tĩnh từ rồi, mà tĩnh từ trong Anh ngữ thì không thay đổi cho dù trong những khi chúng mang ý nghĩa số nhiều. Thí dụ một cái sào dài 10 feet thì nói thế nào đây QA? Nhắc cô cái sào tiếng Anh gọi là POLE.

QA

Phải nói là A TEN-FOOT POLE chứ không bao giờ là A TEN-FEET POLE cả, vì danh từ FOOT đã trở thành tĩnh từ, mà tĩnh từ thì không thay đổi.

BBT

Đúng rồi. Trong Anh ngữ có một câu thỉnh thoảng chúng ta cũng nghe, nguyên văn như thế này: I WOULD NOT TOUCH A THING/ A PERSON/ A PROBLEM (vật gì hay người nào hay chuyện gì đó) WITH A TEN-FOOT POLE nghĩa là gì đây Thúy?

LÃM THÚY

Thúy nghĩ câu ấy nghĩa là tôi sẽ không đụng tới những thứ ấy cho dù bằng cái sào dài 10 feet. Nghĩa là những thứ ấy dễ sợ lắm. Tôi không dám đến gần.

BBT

Người Việt sẽ nói làm sao đây cô QA?

QA

QA nghĩ người Việt sẽ nói là không dính, không dây với hủi phải không thưa anh? Nhưng câu ấy bây giờ không nên dùng nữa vì nó xúc phạm quá đáng những người bị bệnh Hansen.

BBT

Đúng. Để tôi kể cho hai cô nghe thêm một thí dụ khác. Tôi đọc thấy trong một bản tin trên một tờ báo nọ nguyên văn như thế này: Bắt được con rắn có 8 chân ngay ở Sài Gòn. Có phải người ta mới tìm ra được một loài rắn có 8 chân không?

LÃM THÚY

Thúy nghĩ không thể có rắn 8 chân. Vẽ rắn thêm chân thì được nhưng rắn ở ngoài thiên nhiên thì không thể có chân được. Một cái cũng không có, lấy đâu ra tám cái chân.

BBT

Đúng vậy. Tôi nghĩ người dịch bản tin này đã dịch từ câu tiếng Anh có thể là AN EIGHT-FOOT SNAKE. Cũng lại là FOOT chứ không bao giờ là FEET vì FOOT được dùng như một tĩnh từ như chúng ta vừa nói ở trên. Cô QA nghĩ đáng lẽ phải dịch như thế nào mới đúng?

QA

QA nghĩ phải dịch là MỘT CON RẮN DÀI 8 BỘ (FOOT / FEET) chứ không thể dịch là CON RẮN CÓ 8 CHÂN được. FOOT / FEET có hai nghĩa vừa là BỘ vừa là CHÂN nên mới thành chuyện.

BBT

Cũng thế, chúng ta nói A FOUR-STAR GENERAL là một ông tướng 4 sao chứ không nói A FOUR-STARS GENERAL, và không nói A FIVE-STARS HOTEL , một khách sạn 5 sao mà phải nói là A FIVE-STAR HOTEL vì STAR là danh từ được dùng làm tĩnh từ nên không thay đổi khi ở số nhiều.

Bây giờ chúng ta chuyển sang một cách khác nữa để có thêm một cách để biến một danh từ thành một tĩnh từ như trong trường hợp A FOUR-STOREYED BUILDING. Trong cách này, người ta dùng một danh từ và ghép thêm cái đuôi ED vào cuối (NOUN+ED) để biến nó thành một tĩnh từ. Khi thêm cái đuôi ED vào cuối của một danh từ, danh từ đó sẽ biến thành một tĩnh từ để có nghĩa là CÓ, là WITH. Thí dụ khi nói A ONE-ARMED BANDIT thì những chữ này nghĩa là gì cô QA?

QA

Như anh vừa nói ở trên, ONE-ARMED BANDIT là một tên cướp CÓ (WITH) một tay. Nói cách khác thì phải là A BANDIT WITH ONE ARM. Danh từ ARM là cánh tay được gắn thêm ED vào cuối để có nghĩa là CÓ MỘT TAY.

BBT

Đúng rồi. Có vẻ tên cướp này ghê lắm. Nó chỉ có một tay nhưng nó cướp các nạn nhân rất dễ dàng. Cô có biết nó hành nghề ở đâu không?

LÃM THÚY

Ở Las Vegas, ở Reno phải không thưa anh? Bỏ tiền vào cái khe của máy, kéo cái cần xuống là lại mất toi mấy đồng quarters ngay thì cái máy đó không phải là những tên cướp có một tay sao anh? Nạn nhân của nó là những người đi "kéo máy" như chúng ta vẫn nói. Nó là độc thủ thảo khấu vậy.

BBT

Đúng rồi. ONE-ARMED BANDIT là tiếng lóng để gọi mấy cái SLOT MACHINE. Thế cô QA, cô gọi tướng Moshe Dyan, tướng độc nhãn của quân đội Do Thái là gì?

QA

QA nghĩ phải gọi ông ấy là THE ONE-EYED GENERAL.

Đúng thế.

BBT

Thế còn người thuận tay trái nói thế nào đây cô Thúy?

LÃM THÚY

A LEFT-HANDED PERSON.

BBT

Đúng vậy.

Sau đây là một vài thí dụ khác cũng với cách tạo thành bằng cách nối vào cuối danh từ hai chữ ED: A LOW-CEILINGED (CEILING+ED) ROOM là một căn phòng có trần thấp; A FLOWERED (FLOWER+ED) SHIRT là cái áo sơ mi có in hình hoa; A BIG-HEARTED (HEART-ED) PERSON là một người có trái tim độ lượng; A TALENTED (TALENT+ED) CHILD một đứa trẻ có thiên khiếu; A MONEYED (MONEY+ED) CANDIDATE một ứng cử viên nhiều tiền bạc như ông Mitt Romney; A WHITE-FEATHERED (FEATHER+ED) PHAESANT một con bạch trĩ; A LEMON-FLAVORED (FLAVOUR+ED) DRINK là gì QA?

QA

A LEMON-FLAVORED DRINK là nước uống có pha mùi chanh.

Thưa anh, cách ghép thêm ED vào cuối các danh từ ngoài nghĩa là CÓ, chúng còn nghĩa nào khác nữa không?

BBT

Có chứ. Cách ghép thêm ED và cuối danh từ còn có nghĩa là mặc, hay đeo trên người thí dụ A BLACK-TIED (TIE+ (E)D) DINNER là một dạ tiệc khách phải mặc lễ phục, đeo ca vát đen. STOCKINGED (STOCKING+ED) FEET là chân đi vớ. EVENING-DRESSED (DRESS+ED) GALA là một bữa tiệc khách khứa phải mặc dạ phục. A TOP-HATTED (HAT+(T)ED) COSTUME là một bộ lễ phục của đàn ông có cả mũ. WHITE-GLOVED (GLOVE+(E)D) SERVERS là những người phục vụ đeo găng tay trắng tại một dạ tiệc hay tiếp tân. CAMOUFLAGED (CAMOUGLAGE+(E)D) SOLDIERS là những người lính mặc quân phục ngụy trang; A WHITE-SUITED (SUIT+ED) INVITEE là một người khách mặc lễ phục trắng; HIGH-HEELED (HEEL+ED) SHOES là giầy cao gót; UNIFORMED (UNIFORM+ED) STAFF là nhân viên mặc đồng phục; HARD-HATTED (HAT+(T)ED) WORKER là một công nhân viên đội nón an toàn; A HELMETTED (HELMET+(T)ED) RIDER là một người đi xe mô tô đội mũ an toàn…

BBT

Cách ghép thêm ED vào cuối danh từ còn mang một nghĩa khác nữa, đó là bị ảnh hưởng bởi (AFFECTED BY). Ở Canada, một di dân đã được cho nhập cảnh thì gọi là A LANDED (LAND+ED) IMMIGRANT; một tài sản nằm trên một khu đất, không phải là vàng bạc, tiền thì gọi là LANDED (LAND+ED) PROPERTY nghĩa là bất động sản…

Một điều cần nhớ ở đây là khi chúng ta có những tĩnh từ ghép (COMPOUND ADJECTIVES) được tạo thành bởi HAI CHỮ (như A LEFT-HANDED PERSON) thì hai chữ đó cần một dấu nối (HYPHEN) ở giữa. Các COMPOUND ADJECTIVES này phải có HYPHEN nếu chúng đi trước các danh từ. Thí dụ HIGH-HEELED SHOES thì cần HYPHEN nhưng nếu đằng sau không có danh từ thì không cần dấu nối (HYPHEN) thí dụ A WELL-KNOWN WRITER nhưng THE WRITER IS WELL KNOWN không cần HYPHEN.

LÃM THÚY

Nhưng nếu quên không có dấu nói, ý nghĩa có khác lắm không thưa anh?

BBT

Khác lắm chứ. Thí dụ A ONE ARM MAN và A ONE- ARM MAN rất khác nhau. A ONE ARM MAN không có dấu nối nghĩa là một người có mang một món võ khí. A ONE-ARM MAN là người chỉ có một cánh tay.

QUỲNH ANH

Thưa quí vị, chương trình Anh Ngữ Trong Đời Sống Hàng Ngày đến đây xin tạm chấm dứt. Chương trình sẽ trở lại vào tuần tới cùng với các chương trình khác của Hồn Việt Television. Bùi Bảo Trúc , Lãm Thúy và Quỳnh Anh xin chào tạm biệt quí vị và hẹn gặp lại trong chương trình tới.

 

 

 

 

 

March 20, 2012

March 20, 2012




1954 Cha Bỏ Quê, 1975 Con Bỏ Nước, Tiếng Hát Pat Lâm






Đừng quên mới ngày nào 30/4/1975!

ĐẢO PULAU BIDONG

NGÀY XƯA TA RA ĐI.....



































CÓ CHẾT TA CŨNG ĐI...


BẾN BỜ MỞ RỘNG VÒNG TAY......


CẦU JETTY CHÚNG TA VỪA TỚI ĐẢO...



CẦU JETTY CŨNG LÀ CẦU BIỆT LY, CHÚNG TA ĐẾN RỒI ĐI...


BIDONG ƠI HÔM NAY TA RỜI ĐẢO RỒI, TA CHÀO BIDONG NHÉ....





TƯ LỆNH PHÓ LỰC LƯỢNG ĐẶC NHIỆM SAU CÙNG TRÊN ĐẢO PULAU BIDONG.....





_
CÁC TRƯỜNG HỌC TRÊN ĐẢO



ĐƯỜNG LÊN ĐỒI TÔN GIÁO



ĐỒI TÔN GIÁO NHÌN TỪ BIỂN


CHÙA TỪ BI


NƠI MONG TIN THƯ VÀ MONG TIẾP TẾ CỦA NHỮNG NGƯỜI CÓ THÂN NHÂN,



LÃNH THƯ XONG........



........TỚI GIAN HÀNG MÃ


........HOẶC ĐI CHỢ


........HAY ĐI DẠO PHỐ TRÊN ĐẢO



NƠI BUỔI TỐI XEM TV Ở KHU F


NẾU CÓ TIẾP TẾ THÌ CAFE
THUỐC LÁ THẬT NGON LÀNH






KHU BỆNH VIỆN SICKBAY....THÁNG 7-1989.



ĐỒNG BÀO ĐI LẢNH NƯỚC


TIÊU CHUẨN MỔI NGƯỜI 1 NGÀY 1 SÔ.


TẮM GIẶT BẰNG NƯỚC GIẾNG




NHÌN TỪ KHU F QUA BÊN KIA LÀ ĐẢO "CÁ MẬP"


HÌNH ĐẢO "CÁ MẬP" NÀY NHÌN TỪ THỀM CHÙA TỪ BI QUA


KHỐI TIẾP LIỆU ĐANG PHÁT THỊT GÀ HẰNG TUẦN VÀO NGÀY THỨ 5
& MỖI TUẦN 2 LẦN TÀU BLUE DARTCỦA UNHCR CHỞ QUA ĐẢO TẤT CẢ
NHỮNG THỰC PHẪM KHÔ & THỰC PHẪM TƯƠI CÓ ĐÔI KHI TRÁI CÂY NỮA..






KHU A...








KHU D





NHỮNG LÍP RAU LUỐNG CẢI NÀY GIÚP CHO ĐỜI TỊ NẠN


ĐÂY LÀ KHU 3 LÒ BÁNH MÌ. LÒ SỐ 1 BÊN TAY PHẢI,
NĂM 1988 LÀ CỦA ANH HÃI & ĐỊNH CƯ Ở TORONTO CANADA.
LÒ SỐ 2 LÀ CỦA ANH VĂN, BỊ RỚT BÀN 4, HÌNH NHƯ SAU
NÀY ĐƯỢC ĐI QUA PHÁP, LÒ CUỐI SỐ 3 LÀ CỦA VỢ CHỒNG
ANG LONG HÌNH NHƯ ĐỊNH CƯ Ở CHÂU ÂU...


















KHU F.



MẤY ANH MUỐN CÓ TIỀN CAFE THUỐC LÁ THÌ LÊN NÚI ĐỐN CỦI
ĐEM BÁN CHO MẤY TIỆM CAFE HOẶC VÁC NƯỚC ĐÁ CỦA TÀU CHỞ
TỪ DẤT LIỀN QUA CHO QUÁN CAFE HAY LÀ ĐI CÂU CÁ VỀ BÁN.


Bidong, một buổi chiều
Cây rừng bóng hắt hiu
Chúng tôi ngồi trên bờ các
Nghe sóng biển vỗ đều.


Mẹ già hướng mắt về quê hương

Chúng ta đi dạo chợ Bidong nha..














Chợ Bidong chỉ bán cá biển và rau, chứ không có thịt heo,
bên Sungeibesi thì phía ngoài trại có người bán,
và mỗi khi muốn mua thì có mật hiệu thì bên ngoài liệng vô.
và đem vô trông phòng chổ kín đáo nấu ăn, và phải
có 2-3 người canh chừng, nếu người Mã Lai bắt gặp
lần thứ nhất cảnh cáo, lần thứ nhì bị phạt,
lần thứ 3 bị cạo đầu dẩn đi vòng vòng,
vì người Mã Lai đạo Hồi cữ ăn thịt heo..






ở giữa đảo mà ngồi tráng bánh ướt có cả ca nước đá quá xá đả luôn.


Có bánh chuối nướng nữa nè


Mấy người này đang coi đánh cờ tướng đó.


Tiệm hớt tóc ở đảo nè.








Tối nay có văn nghệ anh chị em ơi..


Mấy anh đang được quay phim ké




































Các cô đang đổ bánh xèo nè


Và các cậu đang thưởng thức bánh xèo ở Bidong
























Những em nhỏ vô tư hồn nhiên trong cảnh đời tị nạn


























Trước khu 3 lò bánh mì và đối diện trường khu F









Cuốc đất trồng những líp rau cho đời sống tị nạn














Dưới chân cầu Jetty ,cậu ấy nghĩ gì ,mong gì ở phía trước...!?
Bây giờ cậu ấy ra sao? đang ở nơi nào?...


Còn cậu này bây giờ nhìn tấm hình có còn nhận ra mình ngày nào ngồi đây không!?...hihini


























Hội Trường






























Khu F










Đồng bào chuẩn bị rời đảo