February 7, 2014

February 7, 2014

Ngày 3 tháng 2 năm 2014
Bạn ta,
Chiếc tiềm thủy đĩnh Hà Nội HQ 182 do Nga đóng được một tầu vận tải của Hà Lan "bế" từ một xưởng đóng tầu ở Nga về tận Cam Ranh và đã được nước ta tiếp nhận sau khi khoe nhắng lên là tầu ngầm kilo của Việt Nam hay hơn tầu kilo của Trung quốc.
Cùng được Nga sản xuất, sao dám nói là tầu kilo của Việt Nam chạy hay hơn, mạnh hơn tầu kilo của Trung quốc? Chỉ được cái trò nói phét nói lác huênh hoang tự sướng là không ai bằng.
Nói vậy như cũng chưa đã nên phải lôi cả tầu kilo của Ấn độ vào nhập trận nói phét để khoe rằng tầu kilo của Nga đóng cho Việt Nam cũng hay hơn cả tầu kilo Nga đóng cho Ấn độ. Như thế, cũng là tầu chạy bằng diesel, cùng do Nga đóng, nhưng tầu của Việt Nam chạy hay hơn nhiều.
Tầu Hà Nội mua xong, bàn giao cũng xong rồi, về cập vào bến Cam Ranh cũng xong. Bây giờ về nằm ở bến. Chưa thấy động đậy gì hết.
Thì suốt mấy hôm nay, nhà nước lại loan tin tầu ngầm Thành phố Hồ Chí Minh HQ 183 cũng đã đóng xong ở St. Petersburg, đã hạ thuỷ, chạy thử và đang trên đường về Việt Nam trên một tầu vận tải của Hà Lan qua ngả biển Baltic và khoảng tháng 3 sẽ về tới Cam Ranh.
Báo chí nhà nước chắc chắn sẽ lại nhắng lên khoe là tầu ngầm Thành phố Hồ Chí Minh cũng xẻ ngang biển Đông về Cam Ranh, rồi lại khoe nó cũng chạy hay hơn các tầu cùng kiểu kilo của Trung quốc và Ấn độ, rồi ... về nằm ở bến.
Đã khoe là hay hơn, mạnh hơn, tối tân hơn thì lôi ra mà dùng ngay đi chứ. Có tới hai chiếc kilo chạy hay như thế mà còn mắc cở gì không lôi ra nạt cho mấy cái tầu hải giám của bọn ba tầu ngày đêm bắt nạt ngư dân Việt Nam, lại còn húc cả vào thuyền đánh cá của họ, gây tổn thất không nhẹ cho các tầu này, rồi lại bắt giữ các ngư dân Việt đòi phải chuộc bằng tiền mới thả. Ngang ngược và mất dậy đến như thế là cùng. Nay có tầu ngầm ác ôn như vậy rồi sao không đem ra xài? Cái thứ tầu hải giám vớ vẩn của ba tầu thì ăn thua gì so với tầu kilo của hải quân nước ta?
Nhưng hải quân nước ta dường như vẫn chưa muốn đem tầu ngầm mới ra cọ quẹt vài quả cho tầu hải giám của Tầu sợ chơi, bắt chúng nó chấm dứt trò bắt nạt ngư dân Việt Nam. Tầu Hà Nội vẫn đậu ở Cam Ranh, chưa thấy động tĩnh gì từ khi về tới Việt Nam. Trong khi những trò bắt nạt ngư dân Việt Nam đánh cá ở vùng hải phận của Việt Nam vẫn tiếp tục bởi những tầu bè hạng bét của hải quân Trung quốc, những tầu chiến thua xa của hải quân nước ta.
Phải nhớ rằng hồi xẩy ra trận hải chiến Hoàng Sa cách đây 40 năm, các chiến hạm của hải quân Việt Nam Cộng Hòa thua xa chiến hạm của Trung quốc. Ngay cả chiến hạm Trần Khánh Dư HQ-4 và Trần Bình Trọng HQ-5 cũng không thể sánh được với những chiến hạm loại Kronstad của Trung quốc hồi ấy. Trong khi đó, chiếc Nhật Tảo HQ 10 thì liệt một máy, hệ thống hải pháo không hoạt động đầy đủ. Nhưng tất cả các chiến hạm Việt Nam được đưa tới Hoàng Sa đã khai hỏa trước để tấn công các chiến hạm của địch.
Phải nói các chiến hạm mà hải quân Việt Nam Cộng Hòa có được vào thời điểm trước năm 1975 thua xa các chiến hạm Lý Thái Tổ và Đinh Tiên Hoàng hay các tiềm thuỷ đĩnh mà Hà Nội mua của Nga vào lúc này.
Nhưng quyết tâm sử dụng những chiến hạm mà Hà Nội khoe nhắng lên là hay, là mạnh thì không hề có. Mua mang về nhà đậu chơi tại bến thôi. Hai chiến hạm Lý Thái Tổ và Đinh Tiên Hoàng thì đã tới "thăm" Trung quốc hồi cách đây mấy tháng để người bạn đồng minh xem xét xem khả năng của các chiến hạm này như thế nào.
Thế thì đánh với đấm làm sao được.
Cam Ranh thì lái cá Trung quốc ra vào như đi chợ, tầu bè của hải quân Việt Nam đi đâu đến đâu, về đâu, ba Tầu đều biết rành rẽ thì mua tầu về làm gì. Chỉ khoe nhắng lên là giỏi.
Để coi nhận thêm 5 chiếc tầu ngầm kilo của Nga mang về nước cho đủ bộ 6 chiếc rồi làm gì.
Mua gì thì cũng được chứ mua cái thái độ hèn với giặc thì không phải mua. Có sẵn từ lâu rồi.

Ngày 4 tháng 2 năm 2014
Bạn ta,
Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn đừng nguyên là câu của Tử Lộ than thở thuở hàn vi thì vất vả lắm phải đi đội gạo thuê mới nuôi được cha mẹ, đến lúc hiển đạt, thì cha mẹ không còn nữa để hết lòng phụng dưỡng.
Câu này sang đến Việt Nam thì được hiểu sai đi thành một đằng muốn yên thân, phía bên kia cứ khiêu khích, gây sự, khiến muốn yên cũng không được. Nhưng không ai phản đối lối hiểu này hay đòi nói lại cho đúng cả.
Như ông Clinton mấy năm nay chẳng hạn. Khốn khổ vì những Gennifer Flowers rồi lại Paula Jones, rồi Monica Lewinsky, chàng đã thoát được bằng ấy cái lăng nhăng nó quấy chàng được cả chục năm thì nay tự nhiên tự địa một thằng cắc ké tên là Tom Sizemore nói với tờ Globe rằng ông Clinton có ăn vụng rất kỹ với Elizabeth Hurley.
Tom Sizemore, Elizabeth Hurley, TT Clinton
Theo Sizemore thì nhân một chuyến đến thăm tòa Bạch Ốc với Tom Hanks và Steven Spielberg, Sizemore đã được ông Clinton gọi ra một chỗ vắng nhờ tìm số điện thoại của Elizabeth Hurley và sau đó, ông Clinton mời Elizabeth tới thăm ông tại tòa Bạch Ốc, và hai người liên lạc với nhau trong một thời gian dài. Sizemore nói là y hỏi Elizabeth Hurley về tình hình ông bà Clinton thì Elizabeth Hurley nói là hai người ngủ riêng mỗi người một phòng.
Elizabeth Hurley liền lên tiếng cải chính ngay, nói rằng không hề có chuyện đó. Nhưng ở Washington thì rất lạ, càng cải chính thì người ta càng nghĩ chuyện đó có thật. Càng nói không thì càng ... có. Và càng nói là có thì lại thành ra không.
Thế là tờ Globe chạy tít lớn ngay ở bìa: CLINTON CHEATED WITH LIZ HURLEY!
Dưới cái tít đó là hai tiểu tựa khác hứa hẹn bao nhiêu là chi tiết giật gân: SEX ROMPS behind Hillary’s back, và New scandal could kill her presidential bid.
Ông Clinton đến nay vẫn chưa lên tiếng. Mà lên tiếng phủ nhận cũng không nên, không lên tiếng lại càng phiền. Phủ nhận tức là chuyện mèo chuột là ... có. Không nói gì thì đích thị là nhận tội. Cả hai trường hợp đều là có chuyện mèo chuột với Elizabeth Hurley là có, là đã xẩy ra thật.
Mẹ cháu, Hillary, cũng chưa nói gì. Không nói gì thì thôi đúng rồi. Làm sao buổi tối về nhà, hai người ngồi ăn với nhau đây? Không khí sẽ nặng chình chịch làm sao chịu cho thấu!
Tự nhiên bị tố sảng về một chuyện không hề có mới là khổ đời chàng chứ. Nàng thì càng ngó chàng, càng thấy đúng là một khuôn mặt tội lỗi. Oan ơi là oan.
Nói gì bây giờ?
Nhưng không biết là phải nói càng bị đổ oan hay chàng ... được đổ oan. Với người nào khác, như với Paula Jones thì có thể là "bị". Chứ với Elizabeth Hurley thì không thể nói là "bị" được. Phải nói là "được" mới ... được.
Không có gì mà ... "được" đổ cho là có lạng quạng, lẹo tẹo với Elizabeth Hurley thì nhận ngay chứ. Không có còn nhận cho ... oai huống chi lại ... "được" thằng cha Sizemore khơi khơi từng chi tiết một thế kia thì nhận một cái cho vui luôn chứ nhẩy đong đỏng lên mà phủ nhận thì cũng có ai thèm tin đâu!
Cho nên chàng vẫn cứ giữ im lặng là như vậy đó. Cãi làm gì với cái thứ tin tức của tờ báo lá cải đó. Không thèm mở miệng cho nó một câu. Vừa oai như một chính khách lão luyện, vừa oai là mèo được với cả Elizabeth Hurley chứ bộ giỡn sao.
Kìa như tổng thống Pháp Francois Hollande, tờ báo lá cải Closer vừa đăng chuyện chàng với Julie Gayet thì chàng liền lôi dàn trống ... lảng ra đánh om xòm cả một khúc đại lộ Elysée. Không xác nhận, không phủ nhận gì hết. Tin mới nhất còn nói là Julie Gayet sẽ đập bầu vào tháng 6 này. Julie Gayet liền nói là không. Thế là Paris liền ồn lên là trai hay gái, sẽ đặt tên là gì.
Vui kể gì.
Cây muốn lặng, gió muốn đừng thì cho thổi mạnh lên càng tốt chứ sao. Thế giới đang toàn những chuyện ấm ớ, nên tiếp tục có những tin như thế mới vui chứ. Cải chính làm quái gì cho mệt cái thân già!

Ngày 5 tháng 2 năm 2014
Bạn ta,
Theo một phúc trình mới đây của Ban Tuyên Giáo Trung Ương đảng Cộng Sản Việt Nam thì trẻ em Việt Nam ngày nay càng lớn càng nói dối nhiều hơn. Và tệ nạn này đang mỗi ngày mỗi gia tăng đến mức đáng ngại.
Tờ Tuổi Trẻ cho biết cuộc hội thảo diễn ra ở Hà Nội hôm 22 tháng 1 vừa qua của gần năm chục chuyên gia về tâm lý xã hội, giáo dục và đạo đức đã lên tiếng báo động về tệ nạn nói dối của trẻ em trong xã hội Việt Nam và cho rằng tệ nạn nói dối đang trên đường trở thành một tai họa không nhỏ cho Việt Nam.
Như vậy, tuổi trẻ Việt Nam sau bao nhiêu năm học tập theo gương của bác Hồ đã học được những nghề nghiệp hay này của chính bác. Việc học tập tấm gương đạo đức bác bầy ra cho các em đã hoàn toàn thành công. Các em gian dối y hệt bác đã làm suốt đời của bác.
Bác là vua nói dối. Bác nói dối để vồ vợ đàn em, để làm cách mạng, để bịa chuyện bố láo giả làm mấy đứa viết sách ca ngợi bác trong khi đó những đứa ấy chính là bác. Bác giả bộ sống đời độc thân để lo cách mạng trong khi sự thực, bác lấy vợ lia lịa (Tăng Tuyết Minh), có con rơi con rớt (Nông Đức Mạnh), rồi sai đàn em giết người phụ nữ (cô Nông Thị Xuân) muốn chính thức trở thành bác gái. Bác dối gạt bán cụ Phan Bội Châu cho Pháp, thanh toán đàn em hay để mặc cho đàn em bị thanh toán. Toàn là những trò dối trá cả. Các cháu noi những gương sáng đó thì nói dối giỏi là phải chứ.
Các đàn em bác cũng rất rành sáu câu ăn gian nói dối như Tố Hữu đã thú nhận về chuyện ngụy tạo kéo pháo ở Điện Biên Phủ, như những trò gian trá, dựng đứng ra các anh hùng không có thật như anh hùng tí hon Lê Văn Tám được Trần Huy Liệu bịa đặt ra theo lời kể lại của giáo sư sử học Phan Huy Lê. Như những chuyện phi công MiG-21 phục kích dấu máy bay trên mây thình lình nhào ra bắn B-52 của Mỹ rơi lia chia. Hay như chuyện bịp bợm nói rằng cả miền Nam đói khát khổ cực hạt cơm không có đến nỗi các bộ đội vào Sài Gòn phải mang theo mấy cái chiếu rách, vài ba cái bát sành, mấy túi gạo để tiếp tế cho thân nhân. Cả miền Bắc không hề được biết về chuyến di cư của hơn một triệu người rồi đến trận hải chiến ở Hoàng Sa cũng bị bưng bít suốt mấy chục năm qua.
Trẻ nhỏ được dậy để theo dõi, dò xét cha mẹ rồi lại được cha mẹ dậy nói dối để che mắt các anh cán bộ. Lớn lên đi học thì lo trò dối trá đi thi mang phao rơi trắng sân trường. Hay không thèm thi cử, đem tiền ra mua bằng cấp giả để kiếm việc, chẳng bao giờ đến lớp, chưa biết nước Mỹ là gì, tiếng Anh một chữ không biết vẫn có bằng MBA của Mỹ, một anh phó thủ tướng (Nguyễn Thiện Nhân) khoe tốt nghiệp một đại học ngoại quốc (đại học Magdeburg) từ khi đại học này chưa có chương trình mà anh ta nói là đã theo học và tốt nghiệp. Ba Ếch thì khoe có cử nhân luật trong khi không một ngày nào ở trường luật...
Cứ nói láo nói lếu như vậy là cũng leo lên đầu lên cổ mọi người thì tại sao lại không gian dối.
Cả một đất nước toàn những đứa ăn gian nói dối như vậy, từ bọn chóp bu cho đến lũ cán bộ cấp thấp đều gian dối lừa bịp như nhau thì sao lại la hoảng lên trước chuyện trẻ con trong nước nói dối làm cho xã hội xuống cấp ở mức cùng cực như ngày nay. Cứ mở bất cứ một tờ báo nào ở trong nước cũng đọc thấy không phải là vài ba vụ mà hàng chục, hơn một chục vụ lừa đảo, giết người, bạo hành con giết cha mẹ, cháu giết ông bà, anh em giết nhau, bán bạn gái, hàng xóm, bạn quen thân sơ vào các ổ điếm ở Trung quốc, gạt phụ nữ đi bán dâm ở Malaysia, Singapore, lừa những người lao dộng khốn khổ đi làm nô lệ ở nước ngoài. Tất cả đều là phó sản của trò nói dối càng ngày càng tệ hại ở trong nước. Chính đường lối của đảng, chính việc làm của giới lãnh đạo từ mấy chục năm nay đã sản sinh ra tệ nạn đi nói dối cha, về nhà nói dối chú, bịp bợm, lừa gạt ở khắp xã hội chứ còn đi tìm đâu xa mới thấy được nguyên nhân đưa tới cái xã hội tồi tệ ngày nay nữa!

Ngày 6 tháng 2 năm 2014
Bạn ta,
Bây giờ thì tôi biết người Nga làm những chuyện hết sức kỳ lạ trong những cái nhà cầu của họ.
Những bảng cấm có hình vẽ đi kèm trong các nhà cầu của làng thế vận mùa đông ở Sochi đã cho thấy như thế.
Các lực sĩ tham dự thế vận Sochi có thể không là các nhà ngoại giao lịch sự nhất thế giới, nhất cử nhất động đều là khuôn mẫu văn minh nên những căn dặn khuyến cáo mà người ta thấy được trong các nhà cầu đã khiến không ai nhịn được cười.
Trước hết phải kể những cái cầu tiêu được thiết kế cho các tiện nghi của lực sĩ. Người ta thấy những bồn cầu xây sát cạnh nhau từng cặp đôi một, ở giữa không có những tấm vách để cho người sử dụng một chút riêng tư khi làm công tác vệ sinh cá nhân. Nếu có người cần làm công tác ấy, mà bên cạnh cũng có người đang bận công việc riêng tư của họ thì người ta cứ ... vô tư ngồi xuống. Hai bên có thể chào nhau, trao đổi vài ba câu chuyện giữa những tiếng thở khó khăn (?) cũng chẳng sao. Xong việc thì cứ lo chuyện giấy tờ, đừng thắc mắc người bên cạnh đang nhìn ngắm (?) mình là được. Có điều là người ta thấy thiếu vắng hẳn cuộn giấy tròn, hay nếu có thì không thấy chúng được treo ở bên cạnh. Xong việc có thể sửa sang lại y phục, chào nhau, bắt tay nhau (không thấy câu căn dặn Lava Sus Manos tức là hãy rửa tay của bạn – nghĩa là đừng rửa tay người khác như mấy tấm bảng ở California) rồi ra đi.
Nhưng những tấm bảng với những căn dặn rất cẩn thận có kèm hình minh họa mới là đáng nói. Có 6 tấm hình vẽ đi kèm tất cả. Trong đó, chỉ có một tấm đầu tiên vẽ một người ngồi trên bệ cầu là được phép. Năm tấm kia vẽ những hành động bị cấm, có dấu gạch chéo ở trên.
Bức thứ 2 không cho phép người làm công tác thủy lợi được đứng để tránh nước bắn tung tóe ra ngoài bồn cầu. Chuyện này thì hiểu được. Bức thứ ba vẽ một người quì trên sàn, như đang vục mặt vào bồn cầu. Chuyện ... ói vào bồn cầu bị cấm. Bức thứ tư vẽ một người ngồi chồm hổm lên bệ cầu. Chuyện này bị cấm là phải. Bàn cầu phải được giữ cho sạch. Để chân lên là không được. Bức thứ năm vẽ một người đang cầm một chiếc cần câu đang câu gì trong bồn cầu. Vậy thì chuyện câu ... cá trong cầu tiêu bị cấm là rất đúng. Bức thứ sáu vẽ một người ngồi bệt xuống sàn, tay cầm một ống chích. Việc chích choác bị cấm là đúng.
Nhìn chung thì những chuyện bị cấm là đúng. Chỉ có chuyện cấm câu là hơi lạ.
Bộ ở bên Nga, người ta nuôi cá trong cầu tiêu hay sao? Nuôi cá trong nhà cầu rồi lại cấm người sử dụng cầu tiêu câu lên để cải thiện bữa ăn hay sao?
Nhưng cấm cũng phải. Lỡ có Lê văn Bàng cựu đại sứ nước ta ở Liên Hiệp Quốc trông thấy cá nhởn nhơ bơi lội vui qua, liền xắn tay áo lên bắt vài con đem về nấu nướng ăn chơi cho bõ những ngày cơ cực như ông đã hồn nhiên mò sò ở New Jersey mười mấy năm trước thì sao?
Như vậy, chuyện những người lính Nga tiến vào Bá Linh vào lúc cuối trận đệ nhị thế chiến dùng bồn cầu để nuôi cá ngày nay vẫn còn. Trò này còn được đem dậy cho các anh cán bộ tiến vào Sài Gòn hồi tháng 5 năm 1975 làm theo, và nhiều anh đã vớt cá (?) mà các anh thả trong bồn cầu lên làm bữa ăn uống với nhau như người ta đã thấy ở Sài Gòn hồi ấy. Thế là "bên thắng cuộc" đã đớp các phế liệu của Ngụy như điên mà trò đó ngày nay vẫn còn thấy ở nước Nga tiên tiến là vậy.

Đã thế, ăn uống xong lại không xỉa răng trông phát gớm!