April 12, 2016

April 8, 2016

KHỐN KHỔ CHO TIẾNG ANH

Hôm qua ngồi xem một bản tin truyền hình về một sinh hoạt gọi là chính trị ở trong nước, tôi được xem cảnh  nhà cầm quyền đàn áp, gây khó khăn cho các ứng cử viên độc lập tranh cử vào quốc hội. Chuyện này thực ra cũng chẳng có gì đáng nói. Vẫn lại bổn cũ soạn lại: đảng cử rồi lại đảng bầu. Dân không hề có bất cứ một  tiếng nói nào trong việc đưa người đại diện vào quốc hội. Vẫn chỉ những cái mặt mẹt chia nhau những cái ghế trong cái gọi là  quốc hội, nhất quyết không để cho những thành phần "thế này thế khác" được đưa vào quốc hội như Nguyễn Phú Trọng  vừa tuyên bố một cách vô cùng nham nhở.
Dân chủ đến thế ... là cùng.
Trong video clip thu được tại một cuộc tụ tập của dân chúng và bị  công an ngăn chận và đàn áp, có một tấm bảng viết bằng tiếng Anh nguyên văn như thế này: "NO PICTURES TAKEN".
Than ôi tiếng Anh ... đến thế là cùng !
Câu này không có nghĩa như mấy anh công an muốn nói với các du khách ngoại quốc, hay với các quan sát viên nước ngoài tới theo dõi các sinh hoạt dân chủ (đến thế là cùng của Việt Nam). Ý các chàng muốn chuyển đạt tới những người ngoại quốc không biết tiếng Việt chỉ là : cấm chụp ảnh.
Nhưng câu tiếng Anh trên tấm bảng ấy thì lại không nói lên được điều đó.   Đó là một câu tiếng Anh vô nghĩa lý. Nói trắng ra là sai bét.
NO PICTURES TAKEN đáng lẽ, nếu viết đầy đủ phải là NO PICTURES WERE TAKEN. TAKEN là một quá khứ phân từ (past participle) không thể đứng  một mình được. Nó phải đi cùng với động từ "to be" để tạo thành thụ động cách (passive voice). Nhưng câu thụ động cách trong trường hợp đọc thấy trên tấm bảng thì hoàn toàn có nghĩa khác hẳn, không đúng nghĩa như  các anh công an muốn nhắn nhủ những người có mặt, đứng xem cuộc tụ họp.
NO PICTURES TAKEN có nghĩa là không có một bức hình nào được chụp tại cuộc tụ họp đó. Như vậy thì nhắn nhủ làm gì, cảnh cáo những ai? Hoàn toàn vô nghĩa lý.
Thí dụ khi tường thuật một vụ xâm nhập gia cư với toan tính ăn trộm nhưng quân gian không lấy được  thứ gì quí giá, bản tin có thể viết "no valuables (were) taken". Nhưng câu trên tấm bảng ở cuộc tụ họp (NO PICTURES TAKEN) thì hoàn toàn không có ý nghĩa. Nó có nghĩa là không có một bức hình nào được chụp.
Chắc tấm bảng ấy muốn nói lên lệnh cấm chụp ảnh, vì chụp ảnh có thể ghi lại những hình ảnh tố cáo những việc làm phản dân chủ chống lại những sinh hoạt tự do mà người dân  vẫn bị cấm tiệt.
Nếu muốn cấm chụp hình thì không nói như vậy. Giản dị thì chỉ cần viết: NO PICTURES ALLOWED là đủ. Ngoài ra còn thiếu gì cách khác để nói lên điều đó. Thí dụ : NO PHOTOS ALLOWED; NO PHOTOGRAPHY ALLOWED; PHOTOGRAPHY NOT ALLOWED (PERMITTED); PICTURE TAKING NOT PERMITTED; NO PICTURES TAKING; NO CAMERAS ALLOWED; NO PHOTOGRAPHY PERMITTED ...
Người ta thường nói "nó lú nhưng chú nó khôn" nhưng trong trường hợp này, nó lú nhưng chú nó cũng lú luôn. Thằng dưới ngu thì cũng phải có thằng nào đó ở trên không ngu chứ. Một tấm bảng viết bằng tiếng Anh đứa dưới dốt thì đứa trên phải khá hơn, chữ nghĩa nhiều hơn, biết mà sửa chứ ai lại bầy nguyên cái dốt nát ấy ra như vậy.
Đua đòi học tiếng Anh bao nhiêu năm nay mà vẫn dốt như vậy sao?
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đáng đời. Khi các con mới vào Sài Gòn thì liền kéo nhau đi diệt văn hóa Mỹ Ngụy, đốt hết sách vở, cứ sách tiếng Anh, tiếng Mỹ là đốt cho bằng hết, kể cả những sách dậy Anh ngữ  để bây giờ có thứ tiếng Anh tầm bậy tầm bạ như thế đem ra dùng.

Dùng để phô cái ngu, cái dốt ra là như thế! Đáng đời dốt nát của các con.

April 2, 2016

March 31, 2016

TỰ SÁT TẬP THỂ

Lemming là sinh vật họ hàng rất gần với chuột và sóc sống ở vùng địa cực. Tuy sống gần địa cực nhưng chúng không thèm ngụy trang bằng bộ lông mầu trắng để tiệp mầu với tuyết. Chúng hiên ngang với bộ lông mầu nâu đậm và cũng không ngủ giấc đông miên như một số giống thú khác sống ở xứ lạnh. Theo một vài truyền thuyết thì khoảng mỗi bốn hay năm năm, cả vài ngàn con lemming lại kéo nhau đến một nơi ở Na Uy để tự tử bằng cách nhẩy từ một bờ đất cao ngó xuống biển. Sau khi không tìm thấy những bức thư tuyệt mạng chúng để lại mặc dầu đã mất nhiều công tìm kiếm, và tìm hiểu thêm thì các nhà sinh vât học tin là chuyện tự sát tập thể của những con lemming là không có thật. Lý do chúng kéo nhau nhẩy xuống biển rồi chết là vì chúng tìm cách đi kiếm những vùng đất khác để sống khi thấy nơi chúng đang ở đã quá đông đúc (vì sinh sản quá nhiều). Nhưng huyền thoại về những chuyến đi tự tử của chúng thì vẫn còn, và nhiều người vẫn tin là chúng kéo nhau đi tự tử hàng loạt. Thực ra không thể có chuyện cả ngàn con lemming đều thất tình, chán đời đến độ phải kéo nhau đi tìm cái chết như thế. Con thú nào cũng lận trong mình cái bản năng sinh tồn của ông Trời cho sẵn nên không loài thú nào tự đi tìm cái chết cả. Chuyện tự tử chỉ có nơi con người mà thôi. Người ta tự kết liễu đời sống vì nhiều lý do khác nhau. Có dân tộc tự tử nhiều, có dân tộc ít tự tử. Nhưng tự tử hàng loạt thì rất ít. Có thể nói là gần như không hề có hiện tượng đó, hiện tượng tự sát, tự tử, tự kết liễu đời sống cùng với nhau như huyền thoại về những con lemming ở Na Uy.
Như vậy, chỉ có loài người là biết tự tử. Người Nhật hay tự tử nhất. Tự tử để bảo toàn danh dự, vì thua trận, vì muốn lật ngược thế cờ như các phi công Kamikaze hồi đệ nhị thế chiến, vì không chu toàn được trách nhiệm như các samurai, vì những sai sót trong đời sống... Người già tự tử vì cô đơn như nhà văn Yasunari Kawabata tác giả của Ngàn Cánh Hạc. Người trẻ vì thất bại trong đời sống. Trẻ em Nhật cũng tự tử đến nỗi các cao ốc phải dựng lên những rào cản bằng lưới để ngăn chặn trẻ em nhẩy lầu trong mùa thi vì không thi đỗ vào lớp mẫu giáo...
Nhưng tự sát tập thể thì ngay cả ở Nhật cũng không có ngoại trừ một số kết liễu đời mình ngay trước hoàng cung khi Nhật hoàng loan báo nước Nhật thua trận và đầu hàng Đồng Minh. Vậy mà ở Việt Nam thì có. Người dân Việt Nam, cả nước đang cùng nhau tự sát tập thể.
Lý do không phải là vì chán đời, muốn đi theo bác Hồ hay bác chó gì hết. Nhưng người Việt vẫn đang tự sát tập thể. Không phải một hai, vài ba trăm hay mấy ngàn người mà dân tộc Việt Nam đang rất can đảm tự tử hàng loạt, tự tử cả nước. Và tự tử rất vui vẻ, anh hùng tự kết liễu đời mình, và luôn cả đời con cháu của mình, và giúp cho cả các thế hệ mai hậu tự giết mình.
Những cái chết do chính mình mang lại đó đang diễn ra hàng ngày một cách rất bình thản. Người tự tử chấp nhận những cái chết một cách tự nguyện rất anh dũng, không một nỗ lực nào để né tránh. Không bằng cách hara kiri tự mổ bụng như các hiệp sĩ Nhật, không lái máy bay lao vào chiến hạm Hoa kỳ như phi công Thần Phong Kamikaze, không ôm bom tự sát như khủng bố Hồi giáo. Người Việt Nam tự sát một cách bình thản và có phần vui vẻ là khác và được các đồng bào của mình sốt sắng giúp đỡ, một hình thức cũng có ở Mỹ nhưng rất hiếm hoi: assisted suicide (tự tử được sự trợ giúp) mà nhiều tiểu bang vẫn còn cấm ngặt và trừng phạt rất nặng như trường hợp của bác sĩ Jack Kevorkian (1928-2011).
Một cuộc nghiên cứu cho thấy là bệnh ung thư đang đóng góp rất nhiều vào việc giúp người Việt tự tử. Một giới chức thuộc hội ung thư Việt Nam nói rằng Việt Nam là quốc gia có số bệnh nhân ung thư cao nhất thế giới. Mỗi năm Việt Nam có khoảng 150 ngàn trường hợp nhiễm bệnh mới, và gần như đã nhiễm bệnh thì chỉ có chết. Lý do Việt Nam có nhiều người bị ung thư như vậy, theo giới chức này là vì một cuộc sống bẩn hóa chất: ăn bẩn, uống bẩn, thở bẩn.
Người Việt Nam ăn bẩn, rất bẩn. Gần như tất cả những thứ người dân Việt Nam cho vào miệng để ăn, để uống đều là những thứ độc hại. Không phải là những thứ mang những chất độc trong thiên nhiên, mà là những thứ thịt, cá, rau trái... được pha tẩm, ngâm... những loại hoá chất rất độc mà khoa học cho biết sẽ gây ra những chứng bệnh chết người về lâu về dài. Trong năm qua, Việt Nam tiêu thụ khoảng 6 triệu con heo. Phần lớn những con heo này đều được chích những thứ thuốc giúp gia tăng lượng thịt nạc, giúp chúng tăng trọng lượng nhanh chóng. Một số heo trước khi giết còn được chích thuốc an thần. Những loại hóa chất và thuốc này chắc chắn là sẽ đem lại những hậu quả không bình thường cho người tiêu thụ. Người Việt cũng tiêu thụ những nội tạng đã phân hủy, đã trong tình trạng thối rữa sau đó được dùng những loại hóa chất để tẩy mầu, khử mùi hôi thối rồi nấu nướng lên ăn với nhau. Ngay cả những con tôm, những con cá cũng được chích hóa chất để giữ được lâu hơn trước khi đem tiêu thụ ở khắp hang cùng ngõ hẻm. Những loại hóa chất độc hại này đều xuất xứ từ Trung Quốc được nhập cảng vào Việt Nam được bán công khai và được người Việt mua về để giúp nhau tự sát. Nhà cầm quyền thì không hề quan tâm đến những chuyện này, để mặc cho người dân tiêu thụ rồi chết với nhau. Những con gà phế thải ở Trung Quốc được đem sang bán ở Việt Nam cho người Việt tiêu thụ mà không qua bất cứ một biện pháp kiểm soát an toàn hay phòng ngừa nào của Việt Nam. Các nhà buôn Việt Nam thì dùng các hóa chất nhập cảng từ Trung Quốc để biến thịt heo, thịt trâu thành thịt bò bằng cách sử dụng các loại hóa chất độc hại để kiếm lời. Đừng tưởng miếng thịt tươi bán ngoài chợ đầu xóm là an tòan. Miếng thịt đó cũng đã được chích thuốc, từ con heo đã được cho ăn những thứ thực phẩm độc hại từ Trung Quốc. Mà đó là chưa kể những con chó bị đánh bả chết cũng được đưa lên bàn tiệc. Bả cho giết được chó chắc chắn còn trong xác con chó, ăn vào chắc chắn không thể tốt lành cho cơ thể người ăn.
Rồi đến những loại hoa quả trái cây cũng bị ngâm những thứ hóa chất để giữ cho tươi tốt được lâu như sầu riêng, như chuối... Những loại hóa chất này cũng giúp giữ cho những trái táo nhập cảng từ Trung Quốc được đẹp hơn, giữ được cả vài ba tháng không bị ung thối, nhưng những thứ trái cây này có an toàn hay không thì phải xét lại.
Ngay cả những thứ rau trái trồng ở trong nước cũng không an toàn cho người tiêu thụ như những bó rau trồng ở ngoại thành Hà Nội được tưới bằng nhớt thải của xe hơi rồi được rửa bằng nước cống rãnh trên đường đi vào thành phố cho người tiêu thụ.Và người tiêu thụ vẫn.. tiêu thụ. Người tiêu thụ thì có một sự lựa chọn nào khác đâu.
Thế là người Việt hồn nhiên tiêu thụ, ăn uống, cho vào mồm miệng đủ các thứ độc hại để chết một cách... hồn nhiên. Một giới chức ở Hải Phòng nhận định rằng chưa bao giờ con đường từ dạ dầy tới nghĩa địa lại ngắn như thế.
Trong khi đó, bọn lãnh đạo thì ăn uống thế nào? Mấy năm trước, Lê Khả Phiêu khoe một vườn rau trên lầu bốn của nó ở giữa lòng Hà Nội, Đó, chúng nó ăn uống như thế đó. Còn người dân thì đang tự tìm đến những cái chết không cách gì tránh được để tự tử hàng loạt, tự tử cả nước là như vậy.
Không chỉ các loại thực phẩm nhiễm hóa chất độc mới giúp người Việt tự tử, mà còn có cả những sản phẩm tiêu thụ không phải là thực phẩm cũng góp phần vào việc giết người Việt. Thí dụ các loại đồ chơi trẻ em rẻ tiền xuất xứ từ Trung Quốc cũng có chứa các hóa chất rất nguy hiểm có thể gây thương vong cho các trẻ em như những chiếc nhẫn, những chiếc vòng vàng giả, hạt trai giả, dùng các loại sơn mang chất chì rất độc được các cha mẹ ham rẻ mua về cho con em chơi. Không chỉ đồ chơi trẻ em, luôn cả những sản phẩm dùng cho người lớn không ai ngờ tới cũng gây độc hại cho ngưới dùng, như những tấm thảm để ngồi tập yoga cũng có những hóa chất gây ung thư. Chẳng trách một cuộc nghiên cứu mới cũng thấy là tỷ lệ người Việt Nam bị ung thư là tỷ lệ cao nhất thế giới hiện nay.
Không dừng ở đó. Người Việt sẵn sàng sử dụng những sản phẩm có thể gây chết chóc khác nữa. Hệ thống đường sắt Việt Nam vừa mua 164 toa tầu "đã qua sử dụng" nghĩa là đã cũ, tuổi đời từ 20 đền 30 năm. Những toa tầu cũ mà Trung quốc thải ra thì làm sao có thể bảo đảm an toàn cho các hành khách người Việt. Tai nạn và chết chóc là điều khó tránh được. Nhưng chúng vẫn được đưa về nước để dùng. Thế rồi người ta lại mua một số khá lớn những xe vận tải, những xe đầu kéo đã cũ cũng từ Trung Quốc để về sử dụng cho rẻ. Không ngạc nhiên khi thấy số tai nạn giao thông gây chết người không phải nhỏ ở Việt Nam ngày nay. Xe đã cũ, không sẵn phụ tùng, không được thường xuyên bảo trì thì gây nhiều tai nạn là phải.
Và cả một dân tộc đang tự sát tập thể là như thế!