May 31, 2012

May 31, 2012


Ngày 27 tháng 5 năm 2012

Bạn ta,
Từ sau khi Minh Trị lên ngôi và đưa ra những canh tân đổi mới cho nước Nhật, người dân Nhật, đã thay đổi rất nhiều trong lối sống và cách ăn nói của họ. Vì những thay đổi đó, người Nhật đã gần như quên hẳn lối ăn nói thô tục, chửi thề, luôn cả những thứ ngôn từ tục tĩu của thời trước Minh Trị. Họ nói với nhau bằng kính ngữ, thứ ngôn ngữ trong triều đình hay của các giai cấp quí tộc mà một thời họ không được phép dùng trong những năm nước Nhật còn phong kiến.
Trong khi đó, các dân tộc khác, kể cả người Việt Nam vẫn tiếp tục ăn nói thoải mái hơn nhiều, chửi thề hồn nhiên và dễ dàng, không thèm bầy đặt quí phái như người Nhật. Nhà văn Võ Phiến, trong một tùy bút, cho rằng trên thế giới, người Việt là dân tộc chửi thề dữ dằn nhất và nói tục nhiều nhất.
Tháng trước, báo chí tường thuật một chuyện xẩy ra ở Nhật mà tôi nghĩ có thể có dính dáng ít nhiều đến cách ăn nói thiếu những nét thô tục của người Nhật. Theo tờ Yumiuri Shimbun, một thanh niên 22 tuổi ở Tokyo tên là Mao Sugiyama đã vào bệnh viện nhờ cắt hẳn bộ phận sinh dục của mình, bỏ vào túi nước đá mang về nhà, và sau đó đem nấu nướng, gửi thư mời những người muốn thưởng thức món "đặc sản" đó của anh đến dùng thử.
Trong thư mời, Mao Sugiyama nói rõ là phí tổn cho mỗi người là 100 ngàn Yen, khoảng 250 đô la Mỹ. Đích thân Mao Sugiyama làm công việc ướp, xào nấu tại một quán ăn nào đó, theo yêu cầu của chính thực khách. Thư mời của Mao Sugiyama nói rõ là bộ phận đem nấu sẽ đầy đủ, không thiếu khúc nào, tức là toàn bộ dương vật, luôn cả hai dịch hoàn và phần da bọc dịch hoàn. Tờ báo nói thêm là Mao Sugiyama nấu dương vật của mình với nấm và ngò Ý.

Autocannibalism Cases

1. Mao Sugiyama cooked and ate his own penis, scrotum and testicles!
Mao Sugiyama slicinggenitalia Extreme Autocannibalism And Human Cannibalism Pictures Seen on www.VyperLook.com
The most recent and shocking case of autocannibalism is that of Mao Sugiyama, who cooked up his own genitals and served it to 5 other people. The weirdest part about this gesture… is the fact that the people who joined him for the gruesome meal paid 250 euros to have a seat at the table, and they were chosen out of a total of 70 people who wanted to pay to eat male human genital
This is how the gruesome tweet sounded… and how the 22 year old man got the whole world’s attention. On his 22nd birthday, Mao Sugiyama from Tokyo had a life changing surgery to remove his penis and scrotum, due to a burning wish to become not a transsexual, but an asexual person… So far, not so weird, but the spooky part is that he asked the surgeons to freeze his genitalia so that he can be able too cook and eat it later… Luckily, he reconsidered that thought… unfortunately, the reconsideration is even worse. He decided to cook and share the odd meal with other people who are wiling to pay for the feast.
man cooks own penis Extreme Autocannibalism And Human Cannibalism Pictures Seen on www.VyperLook.com
Several people wanted to join,a bout 70 actually, so Mao decided to turn the meal in to a huge even which he dubbed “Ham Cybele – Century Banquet” … only 5 gourmands were chosen, while the others were also invited at the event, but they were served crocodile dishes. The day before the huge cook-off, mao posed a picture of his frozen genitals:
Mao Sugiyama penis testicle scrotum cooked 2 Extreme Autocannibalism And Human Cannibalism Pictures Seen on www.VyperLook.com
Mao Sugiyama penis testicle scrotum cooked 1 Extreme Autocannibalism And Human Cannibalism Pictures Seen on www.VyperLook.com


Bản tin của tờ Yumiuri Shimbun cho biết có sáu người đã nhanh chóng liên lạc với Mao Sugiama để giữ phần cho mình nhưng cuối cùng, một người bỏ nên số thực khách chỉ còn năm người.
Trông những bức hình chụp toàn thân người đàn ông Mao Sugiyama này thì người ta thấy một người bỏ không ăn là phải, vì cứ xét bề ngoài không "hoành tráng" lắm của chàng thì năm thực khách chia nhau khúc thịt dài khoảng hơn 16cm chắc cũng không được bao nhiêu, nói chi đến sáu người. Trông mặt mà bắt hình dong mà.
Tại sao Mao Sugiyama lại làm công việc đó, tức là đem cắt bỏ bộ phận chiến lược của mình đi? Theo các bản tin báo chí thì Mao Sugiyama là người asexual, một người không hẳn là đàn ông mà cũng không hẳn là đàn bà, không có những đòi hỏi về tính dục. Vì thế, Mao Sugiyama có nó cũng như không. Mà vì có cũng như không, không thể và cũng không thích dùng nó vào những công việc bình thường của những người đàn ông khác thì giữ nó làm gì. Nhiều người, mặc dù thỉnh thoảng (?) có dùng nó, cũng phải gọi nó là của nợ. Vậy thì dứt đi một món nợ chẳng phải là một công việc đáng làm hay sao? Thế nên Mao Sugiyama quyết định tự dẹp cho mình một món nợ là phải. Nợ mà không trả được, người ta … foreclose như ở Mỹ này thì vất vả cuộc đời. Thế nên Mao Sugiyama nhờ cắt nó đi hôm 31 tháng 3, đúng sinh nhật thứ 22 của Mao với phí tổn hơn 10 ngàn đô la.
Mà cắt xong rồi vứt đi thì uổng. Tại sao không tìm cách kiếm lấy ít tiền để … chơi game, bộ không sướng hay sao? Thế là Mao Sugiyama nghiên cứu cách xào nấu nó, rồi mời người tới ăn.
Thế còn tại sao người ta lại ăn nó?
Trong một tùy bút đề cập đến cách chửi tục của người Việt, ông Võ Phiến có nêu ra chi tiết người chửi mời phía bên kia ăn những món bình thường thì ít ai ăn, như cái bộ phận của Mao Sugiyama chẳng hạn. Nhưng tại sao lại ít người ăn, và coi chuyện ăn nó là điều không hay ho gì? Có thể là vì vị trí của nó ở phía dưới, gần bên một bộ phận bài tiết khác, và chính nó cũng làm công việc bài tiết cho cơ thể. Mời phía bên kia ăn nó thì có hơi xúc phạm phía bên kia thật. Nhưng nói cho cùng thì nó cũng chỉ là một bộ phận như cái ngón tay, cái tai, cái chân trong cơ thể con người mà thôi chứ nó có đặc biệt dơ dáy hơn những khu vực kia đâu. Trong khi người ta sẵn sàng ăn cái bộ phận ấy của con bò chẳng hạn. Hay của con hải cẩu, con dê, con cừu vân vân. Mà mấy con vật vừa kể trên có con nào biết lo lắng đặc biệt về mặt vệ sinh cho những bộ phận của chúng đâu! Con nào cũng lê la ngoài cánh đồng, bạ đâu cũng … như cái gậy thằng ăn mày thì lấy đâu mà sạch?
Mao Sugiyama cho biết trước khi đi cắt, Mao đã … xả láng cùng với vài ba phụ nữ để không còn hối tiếc gì sau này nữa. Sau đó, Mao tới bệnh viện khám để biết chắc không bị bệnh phong tình. Và Mao có giấy chứng nhận ghi rõ chàng hoàn toàn… an toàn.
Thế thì tại sao lại ngại không dám ăn cái của Mao Sugiyama? Nhất là khi nấu, chủ của nó cũng cạo rửa, tẩm, ướp cẩn thận, lại xào nướng chung với nấm, ngò Ý nữa?
Bữa ăn diễn ra hôm 13 tháng 4 tại một tiệm ăn ở Tokyo, tiệm Asahaya Loft A ở Suginami. Bữa tiệc được đặt tên là Century Banquet, tiệc thế kỷ, vì danh từ "thế" là tiếng đồng âm với danh từ chỉ cái dịch hoàn trong tiếng Nhật cũng như trong chữ Hán. Khoảng 70 người hiếu kỳ đã đến tiệm để … coi. Bữa ăn diễn ra bình thường. Luật pháp ở Nhật không có điều khoản nào cấm chuyện nấu nướng và ăn thứ thịt đó cả. Nhất là người nấu, kẻ ăn đều thỏa thuận không khiếu nại, kiện cáo gì hết.
Hồi xưa, ông Trạng Quỳnh thừa giấy đem vẽ voi. Có thể ông không có hoa tay nên bức tranh vẽ voi của ông không đẹp lắm, ông bực quá liền viết:
Thừa giấy làm chi chẳng vẽ voi
Đứa nào cười tớ, nó ăn bòi
Ông Trạng Quỳnh chỉ dám nói mà không dám làm. Cũng như những người hay chửi thề mà tôi quen, bao nhiêu lần mời phía bên kia ăn đủ các thứ của ngon vật lạ, nhưng chỉ dám nói không thôi, không dám làm thật bao giờ.
Mao Sugiyama thì khác. Cho người ta ăn mà còn bắt trả tiền nữa mới là hay.
Người Nhật, như vậy, cũng có cách chửi nhưng không cần phải văng hẳn ra như chúng ta. Phía bên kia còn phải trả tiền mới được ăn món đó. Không biết đến bao giờ chúng ta làm được như người Nhật?

Ngày 28 tháng 5 năm 2012
Bạn ta,
Tôi chưa về Hà Nội bao giờ mà cũng không có dự tính làm công việc đó khi mà thành phố ấy vẫn còn cảnh "mưa sa trên mầu cờ đỏ" như một câu thơ của Trần Dần. Thêm vào đó, là những cái mũ cối ở đâu cũng trông thấy nữa thì thà cứ ngồi lại trong căn nhà ở Mỹ, chẳng đi đâu, hết đứng lại ngồi buồn, gãi vài ba khu vực như cụ giáo Trần Văn Hương yêu quí của tôi cũng vẫn còn vui chán.
Vì không về Hà Nội nên tôi cũng không biết Hà Nội bây giờ ra sao, chốn ngàn năm văn vật đất Thăng Long mà tôi đã rời xa hơn một nửa thế kỷ trước đã thay đổi như thế nào.
Những con người Hà Nội lịch lãm ngày xưa, "áo mầu tung gió chơi vơi, thanh bình tiếng guốc reo vui" chắc chẳng thể nào còn nữa. Nét văn minh, văn hóa ngày xưa không bao giờ tìm lại được. Hà Nội chỉ còn là một thành phố dân trí tồi tệ, ngôn ngữ thô tục như nhiều người về thăm đã kể lại.
Cái lối ăn mặc, cái cách sống thanh lịch của những ngày xưa cũ đã bị thay thế bằng một đời sống khác. Người Hà Nội ăn nói thô tục, mất dậy hết chỗ nói. Hà Nội có những quán ăn, quán phở, quán cháo mà khách đến chầu chực để được cho ăn kèm với những câu chửi thô lỗ, vô giáo dục, mất dậy không thể tả được.
Báo chí trong nước không còn có thể tiếp tục dấu diếm, toàn viết ra những bài viết lừa dối, bưng bít, nói láo về cái thủ đô ấy nữa, mà đã phải công khai nói về những cơ sở làm ăn có lối tiếp khách mất dậy đầy khắp thủ đô.
Người ta đặc biệt nói về những tiệm ăn mà chủ tiệm coi khách như những người đến xin xỏ, cầu cạnh để được ăn tô cháo, tô phở kèm theo những câu chửi xéo cũng như chửi thẳng vào mặt. Nhiều khi chỉ vì khách muốn có thêm miếng chanh, tờ giấy lau tay, lau đũa chứ chưa nói tới những ý kiến về các món ăn của tiệm.
Khách hỏi thăm sao không có chỗ đậu xe thì lập tức bị chửi thẳng mặt rằng cút đi chỗ khác mà đậu xe. Khách có ý kiến về nước dùng cũng bị mắng thẳng cánh. Khách đề nghị đôi ba điều thì bị chửi như tát nước vào mặt.
Ở các nơi khác, khách hàng được đối xử rất khác. Khách hàng luôn luôn được coi là vua, bao giờ cũng đúng, không bao giờ có thể sai. Khách muốn gì thì lập tức được thỏa mãn ngay. Cho dù đó là những thành phố thanh lịch đắt tiền ở Âu châu, Mỹ châu hay những nơi thuộc các nước nghèo ở Phi châu cũng như Á châu. Không có một thứ chủ nhà hàng, tiệm ăn nào như ở cái thành phố Hà Nội.
Thực ra đây không phải là chuyện khó hiểu. Bao nhiêu năm sống dưới cái chế độ vô giáo dục đó, cách hành xử của những người bán hàng đã quen như thế rồi. Những cửa hàng bách hóa trươc đây thỉnh thoảng có ít vải, mấy cục pin để nghe radio, ít đường để "bồi dưỡng" thì nhân viên phục vụ là vua chứ khách thì chỉ là bọn thú vật. Tình cảnh đó không chỉ thấy ở Việt Nam, mà ở cả các nước Cộng Sản Đông Âu, luôn cả Liên Xô cũng thế. Khi các nước Cộng Sản cũ này mở cửa ra với thế giới Tây phương, để cho các công ty nước ngoài tiến vào làm ăn, các công ty này đã phải huấn luyện lại các nhân viên làm việc cho họ, phải dậy họ cách ăn nói lễ phép, phải biết cười vui vẻ, đối xử với khách tử tế, khác hẳn với cung cách phục vụ trước đó.
Lý do vì dưới chế độ Cộng Sản cũ, người ta không cần phải tử tế với ai cả, kể luôn cả với khách hàng. Họ có là chủ đâu mà phải lo chiều khách. Lại thêm cái đời sống quá khốn nạn đó luôn luôn làm cho người dân lúc nào cũng bực bội, phẫn nộ, chán nản. Lấy đâu ra thái độ tử tế, chiều khách để đem ra dùng với khách?
Chủ những tiệm cháo chửi, phở chửi thì cũng có khác gì. Tất cả những cách ăn nói chua ngoa, chỏng lỏn, vô phép, mất dậy, khốn nạn trong người đều được tung vào mặt khách, coi cứ như là thời Hồ vậy.
Người lớn như thế thì trẻ con thế nào? Các nhà giáo miền Nam đã có ngay kinh nghiệm dậy dỗ bọn trẻ mất dậy từ miền Bắc đi vào như Nhật Tiến đã ghi lại trong cuốn sách mới đây của ông, những chi tiết mà các nhà giáo khác đã nói từ mấy chục năm nay, ngay từ khi Sài Gòn mới đổi chủ. Những đứa trẻ vô giáo dục, con cái của những thành phần khốn nạn nhất của xã hội miền Bắc nay đã lớn để làm chủ những quán chửi đó. Có gì là lạ đâu?
Nhưng tại sao vẫn có những người kéo đến ăn ở những cái tiệm vô giáo dục đó?
Những tiệm ấy có ngon cách mấy thì ngon chứ với những thứ chủ quán ăn nói như thế mà khách vẫn vục mặt vào mà ăn thì có khác gì những con chó bị chủ đá cho mấy cái rồi vẫn chạy đến vẫy đuôi chờ ăn?
Ít nhất thì sau câu nói hỗn hào đó, cũng phải nhẹ thì đứng lên, quăng tiền vào mặt nó. Nặng hơn nữa thì đổ tô phở, tô cháo lên đầu cái thứ nặc nô mất dậy ấy và kêu gọi mọi người đứng dậy, bảo cho cái thứ ngợm ấy là nói năng như thế thì nấu lên mà ăn với nhau.
Tội vạ gì phải ăn của chúng nó!
Ngồi ăn tiếp thì danh dự, tự trọng, nhân phẩm để đâu rồi?

Ngày 29 tháng 5 năm 2012
Bạn ta,
Tình và lý thường ít khi đi đôi với nhau. Ngoài thì là lý. Nhưng trong nhiều khi là tình. Lý có khi đi một đằng. Tình có thể đi một hướng khác.
Lý có khi phải theo tình. Không thể lúc nào cũng lôi lý ra, dẹp hẳn tình sang một bên để quyết định mọi thứ được.
Hành động trốn học lang thang ngoài đường, đàn đúm tại những khu thương xá, shop lift trong các cửa hiệu, tụ tập hút sách, phá làng phá xóm, vẽ graffiti khắp nơi… thì quả đó là những việc làm đáng bị đem lý ra mà trừng phạt. Không thể nại bất cứ một lý do gì, khơi động bất cứ một thứ tình nào để biện minh cho những vi phạm, những việc làm sai trái đó. Nhưng lỡ mất vài giờ học, (lỡ thôi, chứ không phải là cố tình bỏ học, trốn không đến trường) thậm chí phải vắng mặt vài ba buổi học vì quá mệt mỏi, quá mệt mỏi vì phải làm tới hai việc để kiếm tiền nuôi thân, giúp một người anh đang ở đại học, một người em đang sống nhờ một gia đình, rồi xong việc, lại phải thức suốt đêm có khi đến 7 giờ sáng để học bài, rồi lại phải đến lớp, cố duy trì được điểm A cho tất cả mọi môn học, kể cả vài ba môn ở cấp đại học trong khi chính mình chỉ mới 17 tuổi, và còn đang ở lớp 11, mà chỉ đem lý ra xét thì không thể gọi đó là những biện pháp chính đáng, công bằng và hợp lý đối với Diane Trần, cô học trò nhỏ ở của trường trung học Willis High, Houston, Texas mới đây.
Nhưng ông tòa Lanny Moriarty đã cho áp dụng triệt để những điều khoản của một bộ luật trừng phạt những học sinh trốn học và phạt Diane Trần 100 đô la và một ngày tù. Diane Trần bị còng tay đưa tới nhà giam ngay tối hôm thứ Sáu tuần trước.

Tin tức về Diane Trần lập tức được loan truyền đi khắp nước Mỹ, và phản ứng về quyết định trừng phạt cô học sinh gốc Việt Nam này được đọc thấy ngay trên rất nhiều trang mạng. Và gần như tất cả những ý kiến đọc thấy trong internet đều bầy tỏ cảm tình với Diane và bất bình về ông tòa Moriarty. Nhiều người đã có những lời lẽ khá gay gắt với ông, dùng nhữ từ ngữ như idiot, stupid, moron … để nói về ông, và kêu gọi ông rút lại quyết định trừng phạt Diane.

Ông tòa Moriarty nói rằng ông không thể làm khác hơn được, vì nếu nhẹ tay với Diane Trần thì ông cũng phải nhẹ tay với những học sinh trốn học khác hay sao?
Nói vậy mà cũng nghe được! Trường hợp của Diane Trần làm sao có thể giống như các trường hợp trốn học khác được? Ai trong số những thanh thiếu niên trốn học làm được như Diane Trần, vừa làm hai việc, vừa là học sinh Honors của trường, vừa nuôi anh, nuôi em trong khi mặt mũi vẫn xinh đẹp, áo quần tươm tất, sạch sẽ được bạn bè cùng lớp, cùng làm việc ở hai chỗ làm nói toàn những điều tốt đẹp về cô?
Ai có thể có được những ủng hộ tinh thần và vật chất như Diane Trần đã nhận được qua hơn 240 ngàn chữ ký vận động xin tha cho cô, cùng với hơn 100 ngàn đô la gửi về giúp cô từ hơn 40 tiểu bang và nhiều quốc gia trên thế giới?
Một quan tòa khác đã quyết định miễn cho cô tội khinh mạn tòa án, (contempt of court) khi cô vắng mặt hơn 10 ngày sau khi đã có lệnh của tòa trước đó. Nhưng cho tới ngày hôm nay, chuyện cô bị bắt giam và tiền phạt 100 đô la mà ông tòa Moriarty dành cho cô thì vẫn còn nguyên. Tuy nhiên, chính ông tòa Moriarty cũng đã nói là sẽ xét lại.
Nhưng cho dù hồ sơ lý lịch của cô có ghi chi tiết này thì chắc chắn cô cũng sẽ không gặp khó khăn khi nộp đơn xin vào đại học sau này, hay khi cô học xong và đi xin việc. Vì nếu người xét đơn biết rõ nguyên do ở tù của cô, thì chuyện ở tù đó sẽ là một điểm son danh dự, hệt như chuyện ở tù của những người tù "cải tạo" Cộng Sản sau năm 1975 của hàng trăm ngàn người Việt.
Hiện nay, đã có mấy gia đình muốn xin cô về nuôi để giúp đỡ cô. Một hai đại học cũng đã sẵn sàng thu nhận cô. Nếu không có chuyện cô bị giam một đêm, có lẽ không ai biết được những cay đắng cô phải gánh trên đôi vai nhỏ đó. Chắc chắn sau chuyện này, cô sẽ dễ thở hơn.
Cô là câu trả lời cho một câu hỏi nhiều người vẫn có trong đầu: ông hay bà có muốn có một đứa con như vậy không?
Câu trả lời là rất, rất, rất muốn.
Vậy thì thứ người nào là thứ cha mẹ nhẫn tâm bỏ ba chị em Diane để dọn đi khỏi Texas bỏ mặc ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đó phải tự lo cho chính bản thân của chúng trong đời sống quá khó khăn này?
Chuyện vào tù của cô ít nhất đã dậy cho ông tòa Lanny Moriart một bài học. Chuyện cô đi tù cũng cho thấy thế giới vẫn còn những tâm hồn đại lượng, tử tế, nhân đạo, yêu thương người, sẵn sàng giúp đỡ những người khác trong những lúc khó khăn.
Thêm nữa, Diane Trần thì ai mà không yêu, không thương cho được?

Ngày 30 tháng 5 năm 2012
Bạn ta,
Báo chí trong nước mấy hôm nay cho biết ở thôn Đông Tân, xã Ninh Thành, huyện Ninh Giang thuộc tỉnh Hải Dương, cách Hà Nội không bao xa, có một căn nhà đang được xây trên một lô đất rộng gần 5 ngàn mét vuông. Theo những ước tính của các bài báo, chi phí để xây bất động sản này lên tới cả trăm tỉ đồng, tức là khoảng vài triệu đô la Mỹ.
Người ta nói rằng khu nhà chưa xây xong này là của Bùi Thanh Quyến, bí thư tỉnh ủy Hải Dương. Khu nhà được xây trên một khu đất nông nghiệp, tức là đất để canh tác, không phải là đất để xây nhà ở. Việc xây nhà ở trên khu đất này, như vậy, là hoàn toàn bất hợp pháp vì khu đất này chưa được chuyển đổi để có thể dùng vào mục tiêu khác hơn là trồng cấy.
Thực ra gọi là một căn nhà thì không hoàn toàn đúng, mà phải gọi là một căn nhà vườn gồm một căn nhà rất lớn được xây trên một khu đất với nhiều loại cây cối đắt tiền được đem từ những nơi khác về trồng để trang trí trong vườn.
Nhưng chi tiết đó cũng chỉ mới là một trong mấy điều đáng nói khác. Tài sản này, khi xây xong , tổn phí sẽ thành một số tiền rất lớn trong một quốc gia không mấy giầu có như Việt Nam hiện nay.
Chủ của nó, theo những tin tức sơ khởi, chỉ là một cán bộ cấp tỉnh. Một bài báo cho biết việc xây cất giống hệt như một công trình xây cất lớn với các loại máy móc hạng nặng dùng trong những công trình kiến trúc qui mô. Một ngôi nhà ba tầng đang được xây bằng vật liệu nặng và các loại gỗ đắt tiền với mái cong như mái chùa. Thêm vào đó là rất nhiều cây cối trong khuôn viên gồm những cây sưa, những cây tùng la hán, những cây thị cổ thụ… Tất cả các loại cây hiếm và quí, tuổi tác hàng vài trăm năm này có những giá rất cao, được đưa từ những nơi khác đến trồng lại trong vườn. Khu vườn quanh nhà cũng có hai hòn non bộ khổng lồ xây bằng đá quí lấy từ miền bắc Trung Việt. Riêng những thứ vừa kể cũng đáng giá cả mấy chục tỉ đồng. Thêm vào đó, là một hệ thống dẫn nước cho nhà và cây cối trong vườn và hai hòn non bộ cũng là những tốn kém không ít.
Khi tin tức về ngôi nhà vườn đắt tiền này được đưa lên báo thì chủ của nó liền nói ngay rằng căn nhà được xây trên đất đã được chuyển đổi hợp pháp nhưng lại không đưa ra được bất cứ một tờ giấy hay tài liệu nào để chứng minh cho sự hợp pháp đó. Thế rồi ngay sau đó, Bùi Thanh Quyến lại nói rằng căn nhà ấy không phải là của hắn, mà là của con trai hắn tên là Bùi Thanh Tùng. Báo chí cho biết Bùi Thanh Tùng 32 tuổi đang giữ chức trưởng phòng An Toàn Lao Động tỉnh Hải Dương. Chức vụ này, Tùng chỉ vừa được đôn lên khoảng mấy tháng trước. Tùng cũng chỉ mới làm việc với chính phủ từ 10 năm nay. Và nay, theo Bùi Thanh Quyến, cha của đương sự, thì Bùi Thanh Tùng mới là chủ của căn nhà vườn trị giá hàng trăm tỉ đồng đang xây cất dở dang. Chính Bùi Thanh Tùng cũng xác nhận điều đó, và khẳng định rằng tài sản đó là do "mồ hôi, nước mắt, xuất phát từ trí tuệ, vận động cá nhân" chứ không từ bất cứ một nguồn tiền bạc nào khác.
Nhưng thử làm một vài con tính nhỏ, đem mức lương cao nhất hiện nay của Bùi Thanh Tùng, khoảng 40 triệu đồng kể cả các phụ cấp, nhân lên với 10 năm làm việc cho nhà nước thì đương sự cũng chỉ được trả tối đa là khoảng 400 triệu đồng. Cho dù có nhịn ăn nhịn mặc, sống bờ ở bụi suốt 10 năm, dành dụm hết số lương đó, Tùng cũng không thể có được nửa tỉ bạc, nói chi đến vài trăm tỉ để xây căn nhà vườn mà người ta đã chụp được rất nhiều hình ảnh đưa lên báo.
Một tờ báo trong nước quả quyết rằng cha con Bùi Thanh Tùng có nước lã trừ cơm, thì để dành hơn 100 năm cũng không thể có đủ tiền để xây căn nhà đó.
Mới đây, nhân hội nghị Trung Ương 5, Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng khóa XI có đề cập tới vấn đề cải cách tiền lương, nguyên thứ trưởng Nội Vụ Thang Văn Phúc nói với báo Tiền Phong rằng hồi còn giữ chức thứ trưởng, lương của ông ta chưa tới 10 triệu đồng nên không đủ sống. Như thế, lương của thứ trưởng một bộ còn vậy huống chi lương của bố con nhà thằng ranh con Bùi Thanh Tùng thì tới mức nào mà thằng ranh 32 tuổi có được tiền để xây căn nhà vườn mấy trăm tỉ đồng nếu không làm thêm nghề tham nhũng. Chó nghe cũng không lọt lỗ tai.
Người ta có thể tin rằng căn nhà khi xây xong, chủ nó sẽ không ở trong đó. Nếu áp dụng luật pháp một cách nghiêm minh thì chủ nó sẽ dọn đến ở trong một căn nhà lớn hơn, như lối nói của người Mỹ: the big house. Chuyện này không thể cho chìm xuồng được. Nhà nước sẽ phải mạnh tay, chẳng phải là tử tế, công minh gì, mà là để biến cha con nhà Tùng thành những con dê tế thần, khui ra vài chục tội tham nhũng để xoa dịu những phẫn nộ của người dân bị cướp đất không được bồi thường, bán lại cho những công ty ngoại quốc hay các tư bản đỏ có tiền. Mà nếu không luật pháp nghiêm minh thì bọn chó dại cũng tranh nhau ăn, ganh ghét nhau, lôi nhau ra giết cho bõ ghét.
Cũng chẳng cần mất công điều tra gì cho mất công. Bắt hai cha con nhà nó ra làm mấy con tính cộng trừ nhân chia, không ra đáp số mấy trăm triệu tỉ đồng thì khép cho tội dùng bằng giả, không biết làm tính mà leo lên chức vụ lớn, đem ném xuống hồ Tây cho cá rỉa đến chết là rồi đời hai thằng chó ghẻ.
Nhưng cũng có thể, bọn chó má bênh nhau, bao che cho nhau để chia chác cũng nên. Không thể đoán trước được.
Mẹ kiếp, gương Bác để lại là cái thứ cứt đái đó chứ còn gì nữa. Nước ta không khá được là vì những thứ cứt đó.
Thử hỏi suốt hai nền cộng hòa ở miền nam vĩ tuyến thứ 17 có ai như bọn chó má của cái nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc hiện nay hay không?
Tiên sư cha Bác Hồ nhà chúng nó. Cả lò cả ổ một bọn chó ăn cứt chứ người gì lại khốn nạn như thế!

Ngày 1 tháng 6 năm 2012
Bạn ta,
Mấy tuần trước tôi có đi dự một chương trình nhạc ở đây. Chương trình khá hay, nhưng cũng như những lần đi xem ca nhạc trước đó, có một chuyện làm tôi rất bực mình.
Tuy vậy, tôi chắc tôi không phải là người khó chịu duy nhất trong những lần như thế.
Cái làm tôi bực mình là những cái máy ảnh digital dùng "kỹ thuật số". Vài chục năm trước, tức là trước khi có loại sản phẩm này, có được cái máy chụp ảnh không phải là chuyện dễ. Ngay những cái box camera trông như những cái hộp, không thể đo xa gần, cũng không có bộ phận đo ánh sáng, ảnh chụp in ra mờ mờ hư ảo như trong sương mù… cũng không có nhiều người có. Mà nếu có thì cũng ít người dùng nó một cách … hung hãn, coi những người khác như không có trên đời này như chủ nhân của những cái máy digital ngày nay.
Hồi đó, đeo trên cổ cái Leica, cái Nikon, cái Pentax, hay cái Rolleiflex…mới là ngon lành. Một cái quảng cáo của Nikon trên báo Life hồi năm 1972 mà tôi còn nhớ rõ, có hình một người đàn ông đeo trên cổ một cái Nikon, và chỉ có cái Nikon trên người mà thôi, ngoài ra, không một mảnh vải che thân nào khác, và dưới bức ảnh đó, là hàng chữ The Best Dressed Photographer. Ý nói là chỉ cần đeo một cái Nikon, không mặc quần áo, cũng được coi là tay ăn diện lịch lãm nhất rồi. Vì thế, đeo những cái máy ấy thì tha hồ mà … điệu bộ. Nhất là nếu đó là những cái Leica M-3, Nikon F-1… đầy những vết trầy sát ngoài chiến trường như của Larry Burrows, Horst Faas, Nick Út…Những người đeo những cái máy ác liệt đó, vào sinh ra tử có thừa, thì nếu có làm bộ một chút thì cũng được. Súng nổ ầm ầm phía trước, họ vẫn lao tới, đứng thẳng lên để bấm máy. Nhờ đó, họ đã ghi lại được bao nhiêu hình ảnh đáng ghi nhớ của cuộc chiến.
Ngoài mặt trận, nếu những người ấy có đứng sừng sững trước mặt thì chắc những người lính cũng không thấy khó chịu, đòi họ phải ngồi xuống để khỏi chắn mất khu vực đang nổ súng ầm ầm phía trước.
Tấm thẻ báo chí, những chiếc máy ảnh trên tay, cái túi đựng vài chục cuộn phim, mấy cái thân máy, vài cái kính …là những thứ mặc nhiên cho phép những phóng viên chiến trường được tự do hành nghề, ghi lại cuộc chiến ngoài mặt trận.
Nhưng từ hai chục năm trở lại đây, với sự xuất hiện của những cái digital camera, việc có trong tay những cái máy ảnh không còn quá khó như trước nữa, mặc dầu những chiếc digital camera hàng đầu cũng vẫn còn có thể rất đắt. Nhưng bây giờ, máy ảnh digital càng ngày càng rẻ, càng nhỏ, gọn nên số người có chúng càng ngày càng nhiều. Rồi những điện thoại cầm tay cũng có trang bị digital camera nên ai cũng có thể có trong tay những chiếc máy ảnh, sẵn sàng để …hành nghề.
Khá nhiều người có những chiếc máy digital này hình như nghĩ rằng chỉ cần cầm những chiếc máy đó, kể cả những chiếc điện thoại có camera rẻ tiền là họ đương nhiên có quyền đi lại trong rạp như chốn không người, bất kể đám khán giả đang ngồi xem chương trình ca nhạc trên sân khấu. Có những lúc họ giơ máy lên, đứng sát sân khấu, ngay trước những hàng ghế đầu. Vậy mà họ đã buồn chụp ngay cho đâu. Họ còn chờ những lúc lấy được cảnh đẹp nhất trên sân khấu mới chịu chụp, rồi còn nán lại chờ chụp thêm những tấm khác nữa, bằng những cái máy digital trông cũng không lấy gì làm … "hoành tráng" cho lắm.
Trong lúc ấy, đám khán giả ngồi ở ghế phải nghiêng qua bên phải rồi lại bên trái để … thấy sân khấu. Các nhiếp ảnh gia dùng máy cell phone vẫn cứ hồn nhiên "săn ảnh". Có người còn dùng máy của mình để thu video, và cứ đứng tại chỗ thu cho hết bài để về nhà còn thưởng thức lại, mặc dù máy móc với vài ba megapixel như vậy thì cách gì hình ảnh và âm thanh đáng để lại cho hậu thế xem chung cho bõ những ngày cơ cực.
Nhưng các tay "săn ảnh" bằng digital với vài ba megapixel vẫn tiếp tục đòi quyền chụp ảnh và thu video, bất chấp những phiền muộn của những khán giả đã mua vé để coi hát chứ không hề để chiêm ngưỡng những cái lưng của các nhiếp ảnh gia cùng với những chiếc máy rẻ tiền của họ.
Có say mê "săn hình" thì cũng phải chịu khó đeo cái Canon EOS1D Mark IV hay cái Nikon D4… cho người bị che mắt đỡ tủi thân chứ!

May 27, 2012

May 25, 2012


Ngày 21 tháng 5 năm 2012
Bạn ta,
Câu chuyện nói là xẩy ra ở một thị trấn Ba Lan được tường thuật trên tờ Daily Mail xuất bản ở thủ đô Anh mới đây nhất định đã phải làm cho nhiều người đàn ông có liên hệ với các phụ nữ có bằng hành nghề nha sĩ phải rất đỗi lo ngại.
Tờ báo Anh này cho biết nhân vật chính, người đàn ông 45 tuổi tên là Marek Olszewski, cách đây không lâu có chấm dứt tình cảm với Anna Machowiak, 34 tuổi, một nha sĩ có phòng răng ở Wroclaw. Ngay sau đó, Marek liền có một mối tình khác. Vẫn theo tờ Daily Mail thì đang vui với hạnh phúc mới, chàng bị một cơn đau răng dữ dội. Nhớ tình cũ nghĩa xưa Anna có phòng mạch lúc ấy hình như cũng hơi vắng vẻ, chàng ngỏ ý nhờ nàng coi hộ chỗ răng đau. Anna vui vẻ nhận lời ngay. Chàng đến phòng mạch của nàng và được cho ngồi vào ghế để Anna khám. Nhưng khi vừa thấy lại chàng, những chuyện cũ liền vùng lên kéo nhau lũ lượt xuất hiện trong đầu của Anna. Nhìn chàng ngồi ở ghế, nàng điều chỉnh cho chàng nằm hẳn ra cho thoải mái. Anna ngó lại thì, theo nguyên văn bài báo, nàng chỉ thấy một thằng đàn ông khốn nạn, phản phúc. Nguyên văn trong bài báo nói rằng nàng lẩm bẩm:"What a bastard!" Câu này tiếng Ba Lan không rõ như thế nào, nhưng tờ báo Ăng Lê thì viết lại như thế. Đồ con hoang, đồ khốn nạn, đồ chó đẻ… đại loại như vậy.
Anna liền đóng cửa phòng lại và chích cho Marek Olszewski một lượng thuốc tê rất mạnh. Chờ cho thuốc ngấm, Anna lấy kìm ra, rút từng chiếc răng một, từ cả hai hàm trên và dưới của Marek, không để lại bất cứ một cái răng nào. Sau đó, Anna băng bó lại cho Marek để Marek không thể mở miệng ra nói năng gì được. Anna giải thích cho Marek nghe rằng chàng có mấy cái răng bị hư nặng cần phải chữa cho hết. Thuốc tê tan, Marek được cho về nhà. Theo bản tin của tờ Daily Mail, Anna nói thêm cho chàng biết là trong vài ba ngày, chàng sẽ không cảm thấy bất cứ gì. Bông băng là để bảo vệ phần lợi và kế tiếp, chàng sẽ phải đi gặp một nha sĩ chuyên môn về hàm. Marek cho biết chàng tin lời Anna vì chàng thấy không có lý do gì để nghi ngờ Anna cả. Hôm sau, Marek gỡ băng ra và nhìn vào gương thì chàng mới thấy trong miệng không còn một chiếc răng nào. Chàng thét lên rằng con đĩ chó đã bẻ sạch cả hai hàm răng của chàng "The bitch had emptied my mouth!"
Marek liền đệ đơn kiện Anna ra tòa. Bản tin cho biết Anna có thể bị ba năm tù và cũng còn có thể bị treo bằng hành nghề. Khổ đời cho Marek là khi thấy tình cảnh của Marek, cô bạn gái mới của chàng lập tức bỏ chàng và chấm dứt ngay liên hệ tình cảm với chàng.
Bản tin của tờ Daily Mail được các hãng thông tấn ở Mỹ thuật lại, và trong internet, nhiều người đã có ý kiến bình luận về chuyện của Marek. Gần như tất cả đều chê chàng là dại dột khi đích thân nạp mạng cho Anna thay vì phải trốn đi biệt tích.
Chắc Marek chưa bao giờ đọc câu này của William Congreve (mà nhiều người vẫn cho là của Willam Shakespeare): "…hell (has no) fury like a woman scorned…" Địa ngục cũng không thể (nổi cơn thịnh nộ) kinh khiếp như là một người đàn bà bị phụ rẫy, khinh miệt, ruồng bỏ.
Một độc giả viết rằng Anna chích thuốc tê rồi mới dùng kìm để nhổ từng cái răng cho Marek là còn tử tế lắm, thay vì chỉ một cú chầy (để đánh baseball) là xong cả hai hàm răng. Vừa nhanh hơn, vừa đáng đời chàng hơn.
Bản tin của Daily Mail có thể làm cho nhiều người quen biết hay có liên hệ với những phụ nữ tay búa tay kìm, trên tường treo tấm bằng tốt nghiệp trường nha khoa phải rất lo ngại.
Nhưng vài ngày sau khi đọc được bài báo của tờ Daily Mail, thì độc giả lại được thông báo rằng câu chuyện tường thuật trên báo là hoàn toàn không có. Ở Wroclaw không hề có một nha sĩ nào tên là Anna Mackowiak mà cũng không hề có người nào tên là Marek Olszewski bị nhổ hết hai hàm răng. Và như vậy, tất cả câu chuyện mà tờ Daily Mail đăng đều là những điều bịa đặt.
Người đọc thở ra nhẹ nhõm. Nhưng vẫn còn một số người tiếp tục lo ngại. Vì bài báo có thể là một gợi ý cho một số người. Phải nói đó là một ý kiến hay chứ không phải là không.
Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh…

Ngày 22 tháng 5 năm 2012
Bạn ta,
Những chuyện kể sau những chuyến đi câu hay đi săn bao giờ cũng là những chuyện hết sức thú vị.
Kể cả câu chuyện về chuyến đi săn của một cặp ở Florida cách đây khoảng một tháng.
Steven Egan và bạn gái của chàng là Lisa Simmons trong một cuối tuần đã rủ nhau đi săn heo rừng ở một vùng thuộc phía bắc của tiểu bang. Trong mấy năm qua, những bầy heo rừng, cả mấy chục ngàn con, ở một số tiểu bang miền nam, từ Alabama, Tennesse, Louisiana … đã trở thành một mối đe dọa mới cho dân chúng và các nhà nông ở đây. Đàn heo rừng càng ngày càng đông, kéo đi phá hoại rất nhiều khu canh tác tạo ra những thiệt hại vô cùng lớn. Nhà cầm quyền đã cho phép tổ chức những chuyến đi săn heo rừng để giúp giảm bớt con số heo tại đây.
Steven Egan, theo tin của cảnh sát quận Flager cho biết, đã nổ súng gây thương tích khá nặng ở chân Lisa Simmons bằng một viên đạn .30. Nạn nhân được đưa tới Halifax Health Medical Center để cấp cứu. Cảnh sát cho biết tình trạng sức khỏe của Lisa được ghi nhận là nghiêm trọng. Cảnh sát cũng cho biết đã lập thủ tục truy tố Steven Egan về tội bất cẩn.
Nhưng chính những lời khai của Steven Egan lại là những lời khai hết sức nghiêm trọng. Steven Egan là một tay săn bắn kinh nghiệm, sử dụng súng rất giỏi. Nhưng tại sao lại để xẩy ra tai nạn bất cẩn gây thương tích cho Lisa như tin cảnh sát cho biết?
Chuyện nổ súng của Steven nhất định không phải vì súng cướp cò, hay vì Steven bắn dở. Theo lời khai của Steven với cảnh sát thì viên đạn của Steven sở dĩ bay trúng Lisa là vì Syeven tưởng lầm Lisa là một con heo.
Một con heo rừng.
Lầm nàng là một con heo đã là không được rồi. Con heo không bao giờ là một con vật nổi tiếng về nhan sắc. Gần như bao giờ nó cũng mang tiếng là xấu, béo, thô bỉ, ăn phàm, uống tục…
Trông một con thú đầy những nét xấu xa như vậy mà lại lầm thành cô bạn gái là không được. Mà đó mới chỉ là những nét của những con heo nhà. Những con heo rừng thì còn tệ hại hơn rất nhiều. Thế mà nhìn thấy con heo rừng mà tưởng ngay là cô bạn gái của mình thì không được.
Không phải là mắt mũi của chàng có vấn đề. Cứ thử một lúc nào, trong cơn âu yếm, nói thầm vào tai người phụ nữ ở bên rằng em ơi, em giống heo quá hà… để rồi coi nàng phản ứng ra sao.
Nhưng có điều khổ là nói sao cũng không nghe được. Thí dụ nói em giống con heo quá thì không được đã đành. Đổi đi một chút để thành con heo trông giống em quá.
Nghe cũng không được.
Không biết khi Lisa qua cơn nguy hiểm, Steven sẽ nói gì với nàng?
Phải xin lỗi nàng. Nhất định ít ra cũng phải làm như thế. Nhưng đừng tìm cách giải thích thêm nữa. Vì càng giải thích thì càng chết.
Thí dụ nói em ơi, anh thấy em, anh tưởng là con heo nên anh bắn cái đùng. Nàng sẽ uất lên cho mà coi. Lúc ấy thì không thể có chuyện tha lỗi được. Tôi như thế này, mắt môi coi như vầy, móng tay, móng chân đẹp não nùng mà anh tưởng là con heo thì anh còn coi tôi ra cái giống gì nữa hở… Có cút ngay không thì bảo… ra ngay cái chuồng heo nằm qua đêm, sáng mai luật sư của tôi sẽ nói chuyện với anh nghe chửa…
Mà nếu nói rằng em ơi, anh trông thấy em, anh nghĩ là con heo nên anh … nổ cái đùng, thì đạn lại trúng em mới khổ chứ. Anh xin lỗi em nhé em.
Câu trả lời từ phía bên kia có thể là thôi anh im cái mồm nhà anh lại. Anh thấy con heo anh nghĩ là tôi đã là thập phần đểu rồi. Bây giờ, anh nói anh thấy tôi, anh nghĩ là con heo nên anh bắn tôi thì còn gì là tôi nữa.
Ối giời ơi, sao mà Dương Quí Phi sung sướng như thế mà tôi khổ thế này? Đây nhé nghe Lý Bạch trong Thanh Bình Điệu nhá … "…Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung…" Có tưởng lầm thì cũng tưởng như thế chứ, trông mây tưởng là áo, trông hoa tưởng là dung nhan chứ ai lại thấy heo tưởng là tôi, thấy tôi tưởng là heo rồi lại còn bắn cho một phát nữa thì hỏi sao tôi không điên tiết lên cho được…
Đằng nào cũng chết.
Bản tin trên vừa được đưa lên internet thì chỉ vài ngày sau đã có hơn năm ngàn ý kiến về chuyện lầm heo là người. Có một ý kiến khá kỳ dị, đó là của một phụ nữ tên là Mandy. Cô viết rằng chồng của cô cứ đọc đi đọc lại cái tin này, vừa đọc vừa cười mãi. Rồi cô thắc mắc rằng chi tiết ấy cô có nên khiến cho cô lo ngại hay không.
Một ý kiến khác thì quả quyết rằng Lisa tức giận không phải là vì bị bắn mà là vì bị tưởng lầm là con heo rừng.
Tôi thì không biết làm sao trả lời được những thắc mắc đó.

Ngày 23 tháng 5 năm 2012
Bạn ta,
Cách đây mấy ngày, một học sinh 6 tuổi tên là D’Avonte Meadows, học lớp 1 ở Aurora, ngoại ô thị trấn Denver thuộc tiểu bang Colorado bị nhà trường phạt không cho đến lớp trong ba ngày vì đã hát đi hát lại một câu trong một ca khúc của LMFAO, ca khúc được xếp ở đầu bảng Billboard’s Hot 100, cho một cô bạn cùng lớp.
Bài hát này đứng đầu danh sách những ca khúc được ưa chuộng nhiều nhất trong suốt 2 tuần lễ đầu hồi tháng 1 năm nay.
Nhà trường cho biết trong giờ ăn trưa, khi đứng xếp hàng trong cafeteria, D’Avonte đã hát cho cô bạn nhỏ cùng lớp của chú mà chú hình như cũng có cảm tình đặc biệt câu : "I’m Sexy And I Know It".
Đoạn trên của câu này còn có câu "I got passion in my pants and I ain’t afraid to show it. " Và sau đó là câu "I’m sexy and I know it… I’m sexy and I know it…" Nếu cậu hát luôn cả câu trên thì còn hay hơn biết là bao nhiêu… câu khoe có bao nhiêu nhiệt tình ở trong quần (?) và không hề lo sợ, mắc cỡ sẵn sàng bầy ra cho mọi người coi.
Tôi sexy lắm, tôi biết chắc điều đó…
Nhân viên nhà trường nghe thấy, coi đó là một việc làm có tính cách sách nhiễu tình dục và cô học trò nhỏ cũng kể lại nội vụ với gia đình nên trường quyết định phạt chú ba ngày không cho đến trường.
Kể ra mới 6 tuổi mà đã biết mình (?), biết người như vậy là hơi sớm.
Nhà trường cho biết đây là lần thứ nhì học sinh này đem bài hát đó ra hát ở trường. Nhưng mẹ của cậu học sinh đó lại nói với một chương trình truyền hình rằng bà không đồng ý với biện pháp kỷ luật của trường. Bà nói rõ rằng nếu con trai của bà sờ soạng cô bạn, kéo váy cô bạn lên coi, nhìn vào trong áo của cô thì đó mới là sách nhiễu tình dục (sexual harassment) chứ hát có một câu hát như D’Avonte đã làm thì chưa phải là sách nhiễu tình dục.
Thường thì mẹ hát con khen hay. Đây là trường hợp con hát mẹ khen hay.
Mẹ chú kiếm luật sư kiện ban giám đốc trường, và dĩ nhiên, ông luật sư nhân từ (?) này cũng bênh chú chằm chặp, nói rằng việc chú làm được hiến pháp Hoa kỳ bảo vệ. Hiểu theo lối của tôi là chú cứ tiếp tục hát tục tĩu. Ai chống lại đã có luật sư kiện cho nát xương.
Nghe lời bênh vực của mẹ chú và những khuyến khích của ông luật sư của gia đình chú, tôi không dám tưởng tượng vài ba năm nữa, khi chú nhỏ này lớn thêm mấy tuổi thì chú sẽ trở thành người như thế nào.
Bé không vin, cả … vào tù chăng?
Chuyện này làm tôi nhớ đến một màn vũ mà tôi được xem trong dịp tết năm nay. Một toán các em, tuổi có lẽ từ 6 hay 7 tuổi đến 13 hay 14 tuổi, ôm nhau vừa lăn lộn vừa nhẩy trên sàn vừa hát một bài hát đem ra từ trong nước nhan đề "Ông Xã Em Number One."
Bài hát có những lời ca vớ vẩn đã đành, phần nhạc cũng không có gì đáng nói. Điệp khúc nghèo nàn được hát đi hát lại mãi "Ông Xã Em Number One".
Tôi rất khó chịu về màn trình diễn này. Thứ nhất, bài hát và phần vũ không hay chút nào. Màn trình diễn đó lại không hề thích hợp cho các em trong hạng tuổi kể trên. Các em trai thì hát "Bà xã…", các em gái thì hát "Ông xã…" rồi ôm nhau nhẩy. Có thiếu gì những ca khúc Việt Nam trong sáng, lành mạnh, có ý nghĩa viết cho các em. Tại sao lại phải dùng một bài hát tồi tệ như thế?
Người dậy chúng được giới thiệu là một giáo sư. Ông giáo sư dậy vũ này đã làm một việc bậy bạ hết sức. Những đứa bé trên dưới mười tuổi ấy không bao giờ nên được dậy một bài hát với lời ca của người lớn, và lại càng không nên chỉ cho chúng ôm nhau lăn lộn.
Nhưng cũng đáng nói ở đây là cha mẹ của chúng. Cha mẹ của chúng nhất định đã phải nghe chúng hát, nhìn chúng tập vũ vài ba lần. Tại sao lại để cho con của mình múa hát một màn bậy bạ như bài "Ông Xã Em Number One"? Tại sao không lôi tắp con về nhà và mắng cho người dậy chúng bài hát đó một trận?
Để cho con cái học lấy những trò tầm bậy như vậy là thế nào? Cha mẹ, phụ huynh gì mà lạ thế?

Ngày 24 tháng 5 năm 2012
Bạn ta,
Những chiếc hộp đựng những viên thuốc mầu xanh (Viagra) và mầu vàng (Cialis) bao giờ cũng kèm theo những lời cảnh cáo nói rằng nếu đang dùng thuốc trị bệnh tim (nitrate) thì người ta không nên dùng chúng (Viagra và Cialis), đồng thời nếu tình trạng "ứng chiến" kéo dài quá lâu, khoảng 4 tiếng đồng hồ thì chủ nhân của "thiết bị" nên đi gặp y sĩ lập tức nếu không muốn để cho "thiết bị" bị hư hại.
Lời khuyên thứ nhất thì dễ hiểu. Các loại thuốc có chất nitrate có thể khiến cho huyết áp thình lình hạ thấp và có thể đưa tới những hậu quả nghiêm trọng, nguy hiểm chết người.
Nhưng còn lời khuyên thứ hai thì hơi khó hiểu. Bộ việc kéo dài tình trạng "ứng chiến" không phải là mục đích của những người dùng thuốc hay sao? Được hơn 4 tiếng thì càng "hung" chứ sao? Tại sao điều đó lại cần phải chấm dứt?
Nhưng nghĩ kỹ thì "ứng chiến" liên tiếp hơn 4 tiếng không ngừng nghỉ thì cũng phiền thật. Cứ "ứng chiến" tối ngày như thế thì làm sao còn sinh hoạt bình thường được nữa? Làm sao quần áo đi ra đường, đến sở, gặp các đồng nghiệp, bạn bè được? Tuy nhiên, tình hình như thế thì người đàn ông nào trong những năm tuổi thanh xuân chẳng đã từng đôi ba lần gặp phải (là ít) ? Nhiều khi cứ phải nán lại, ngồi tại chỗ hồi lâu cho cơn … thịnh nộ đi qua mới dám đứng dậy được. Hay có khi phải giả bộ lom khom đi kiếm chùm chìa khóa (bỏ quên ngay ở trong túi quần), hay cứ cột đi cột lại những sợi dây giầy (?) trong lúc chân đi đôi moccasin chẳng hạn.
Đi gặp y sĩ là phải.
Cách đây mấy hôm có một bản tin của tờ USA Today nói rằng một người đàn ông ở San Francisco tên là Henry Wolf vừa nộp đơn kiện công ty BMW North American Corbin-Pacific đòi bồi thường cho những thiệt hại sau khi chiếc mô tô BMW của ông tạo ra cho ông một tình trạng mà từ ngữ y khoa gọi là priapism, nôm na là tình trạng thường trực ứng chiến kéo dài. Tình trạng ứng chiến … bền bỉ đó được đặt cho cái tên priapism vì theo thần thoại Hy Lạp, ông thần khả năng sinh sản tên là Priapus có một tình trạng ứng chiến rất "hoành tráng".
Trường hợp của Henry Wolf thì trường hợp đó kéo dài gần 2 năm. Nói rõ hơn là 20 tháng.
Henry Wolf cho biết chàng có cái mô tô BMW đời 1993. Và theo chàng, chính cái yên của cái mô tô này đã gây ra tình trạng thường trực ứng chiến kéo dài 20 tháng đó. Tình trạng đó diễn ra sau chuyến đi kéo dài 4 tiếng đồng hồ của chàng trên chiếc mô tô BMW.
Henry Wolf đòi được bồi thường thiệt hại cho những chi phí y khoa chàng phải trả, cho số tiền lương chàng bị mất vì không đi làm được, cho những chấn thương tâm lý và cho những thiệt hại gây ra bởi sự kiện chàng không "tác chiến" được trong suốt 20 tháng.
Bản tin vừa được loan ra thì đã có ngay cả ngàn lá thư viết tới tòa báo với rất nhiều ý kiến. Có người nói là tuy không biết đi mô tô nhưng sẽ mua ngay một cái về bầy trong phòng ngủ … cho đẹp, có người viết là sẽ mua cho chồng (?) một chiếc BMW, có người nói rằng Henry Wolf đang lẽ phải trả tiền cho BMW thay vì đem đơn kiện công ty BMW…
Bản tin vừa kể không biết có thật không, hay lại chỉ là một thứ urban myth như cái tin người đàn ông Ba Lan bị bạn gái cũ bẻ hết răng rồi sau mới biết chỉ là chuyện bịa đặt nghe cho vui trong lúc kinh tế đang khó khăn. Nhưng hãng BMW tự nhiên được tiếng tốt, sản phẩm được chiếu cố rất nhiều trong mấy ngày qua. Đi xe mô tô vừa đỡ tốn xăng lại còn làm cho hạnh phúc gia tăng.
Nghĩ đến đây, tôi lại thấy tội nghiệp chiếc Lambretta XS Special mà tôi có ở Sài Gòn hồi trước năm 1975. Cái yên của nó chẳng làm được công việc như cái yên của chiếc BMW của Henry Wolf.
Nhiều lắm, cái yên liền (với chiếc quai vắt ngang bị cắt nghiến đi ngay sau khi mua về) cũng chỉ làm được có một công việc, đó là buộc người ngồi sau phải tận dụng cái eo (ơi là eo) của chủ nó, người ngồi trước trên những con đường Sài Gòn của thời tuổi trẻ.
Thôi vậy cũng là được lắm rồi. Không cần phải "ứng chiến" làm gì nữa…
Cứ như thế, cứ romantica như thế cũng được rồi.

Ngày 25 tháng 5 năm 2012
Bạn ta,
Tôi đã từng là nạn nhân của những chiếc cell phone không biết bao nhiêu lần, khi chủ của chúng phát thanh oang oang cho đầu đường cuối ngõ cùng nghe, trong rạp hát, trong tiệm ăn, trong xe bus, trong các khu thương xá… và không lý gì đến những người khác cũng như quyền của họ, quyền không phải nghe các thứ rác rến đầy ô nhiễm của những cuộc điện đàm kinh khủng đó.
Tôi rất tiếc đã không được đi trên một chuyến xe điện ở New York cách đây vài ba tháng để được chứng kiến một chuyện vô cùng lý thú xẩy ra ngay ở trên xe.
Đài truyền hình tin tức ABC cho biết trên chuyến xe đó có một phụ nữ trẻ ăn to và nói rất lớn trong suốt một khoảng thời gian dài, điểm xuyết đây đó bằng rất nhiều những tiếng chửi thề bắt đầu bằng chữ "F". Dĩ nhiên cô đã làm rất nhiều hành khách trong toa tầu khó chịu và người ta phải nhờ một nhân viên làm việc trên xe can thiệp. Người nữ nhân viên này đến bên cô hành khách và yêu cầu cô vặn nhỏ cái "volume" của cô, đồng thời bớt đi những ngôn ngữ tục tĩu đó lại. Lời yêu cầu rất chính đáng đó đã bị cô phản đối dữ dội. Phải được nghe cách cô phản đối mới thú.
Khi bị yêu cầu đừng chửi thề và nói nhỏ lại, cô hành khách liền hỏi người nữ nhân viên nguyên văn :"Do you know what schools I’ve been to? How well-educated I am?" Cô hỏi rằng người nhân viên ấy có biết cô đã từng đi học ở những trường (đại học) nào không, có biết cô là người có học vấn cao như thế nào không…
Học trường nào thì cô không nói rõ ra, nhưng chắc phải là mấy trường Ivy League, không Harvard thì cũng phải Brown, Columbia, Cornell, Dartmouth, Princeton, U Penn hay Yale. Cô cũng không cho biết đã lận lưng mấy cái M.A., mấy cái Ph.D. Cô lôi chuyện đi học của cô ra để dọa người nhân viên làm việc cho công ty xe điện và nói thêm rằng cô là người học cao như thế nên không ai có quyền cấm đoán cô nói chuyện điện thoại, rồi cô đòi xe phải ngừng lại cho cô xuống và hoàn tiền lại cho cô. Cứ mỗi lần cô đòi xuống, đòi bồi hoàn tiền vé là cô lại hỏi có biết cô đã từng đi học những trường nào không. Người nữ nhân viên vẫn tiếp tục từ tốn nói về luật lệ trên xe điện và yêu cầu cô nói nhỏ lại.
Chuyến xe đang chạy trên một đoạn đường vắng như người ta có thể nhìn thấy trong đoạn video của một hanh khách thu được đầy đủ hình ảnh của trận đấu khẩu. Co thể luật không cho phép tài xế dừng xe lại cho cô xuống ngay lúc đó. Nhưng tôi chỉ muốn ông tài xế ngừng xe ở chỗ ấy theo đúng lời yêu cầu của cô để cô đi bộ tiếp xem sao. Còn chuyện cô đòi tiền vé, tôi nghĩ là chẳng riêng tôi, mà luôn cả các hành khách khác, sẽ rất vui vẻ và sẵn sàng quăng vài ba chục xu cho cô là xong chuyện.
Rốt cuộc cô phải nói thêm vài ba câu vớ vẩn khác cho đỡ thẹn, và lại lôi chuyện đi học mấy trường danh tiếng ra để mắng chửi người phụ nữ làm việc cho công ty xe điện. Cô ngồi xuống tiếp tục chuyến đi. Nhưng lúc đó, người ta nghe được ông tài xế qua hệ thống loa trên tầu khi ông yêu cầu các hành khách đừng ăn nói quá lớn, nhất là "those who went to Harvard or Yale…" mấy người học đại học Harvard hay Yale…
Tôi nghĩ nếu cô có chút tự trọng và liêm xỉ, chắc cô phải xấu hổ lắm. Vài chục cặp mắt trên xe chắc đều hướng về phía cô.
Tôi lại bỗng nhớ đến người hành khách ở phi trường cách đây không lâu mà tôi đã viết trong một lá thư trước, vì bất bình với các nhân viên ở quầy vé, đã gào lên câu "Do you know who I am?" để chỉ bị chọc quê một trận không để đâu cho hết.
Rồi tôi lại nhớ một một câu tuyệt hay để nói trong những trường hợp như thế: "It is nice to be important. But it is also important to be nice".
Phải mỗi tội câu này hơi khó dịch. Thôi cứ để nguyên như thế mà hiểu là được rồi.

May 17, 2012

May 18, 2012


Ngày 14 tháng 5 năm 2012

Bạn ta,

Trong suốt nhiều năm, tôi cứ nghĩ Gloria Steinem là tác giả của câu nói nổi tiếng "A woman needs a man like a fish needs a bicycle" hay: "A woman without a man is like a fish without a bicycle".

Cả hai câu có một chút khác nhau về cách sắp xếp chữ dùng, nhưng ý nghĩa thì giống nhau như hệt: đàn bà cần đàn ông cũng như con cá cần chiếc xe đạp. Con cá không cần chiếc xe đạp, nên đàn bà cũng không cần đàn ông.

Lập luận như thế thì ngay các sư tổ của luận lý học cũng không cách nào cãi được. Đó là một câu hay tuyệt, một câu khẩu khí, một câu không thể của ai khác hơn ngoài người phụ nữ đi hàng đầu của phong trào phụ nữ giải phóng, Gloria Steinem. Không những câu nói mang đầy nét khẩu khí, mà nó còn tóm lược đầy đủ cái nhìn của Gloria Steinem và của phe phụ nữ giải phóng về những liên lạc giữa đàn ông và đàn bà của họ. Nó cũng giải thích tại sao Gloria trong suốt nhiều năm cứ ở một mình. Và vì Gloria là một phụ nữ có sắc đẹp, nên sự khẳng định của câu nói đó lại càng mạnh hơn một cách đáng kể.

Người ta tin tác giả câu ví von đó là Gloria Steinem là điều dễ hiểu.

Và luôn cả những cuốn sách tham khảo, những cuốn sưu tập các danh ngôn rất đứng đắn, soạn thảo công phu mà tôi đọc trong thư viện cũng ghi tác giả câu nói đó là Gloria.

Nhưng tờ tuần san Time trong một số xuất bản đã lâu thì lại cho biết câu ấy không phải là Gloria Steinem. Thực ra thì chính Gloria viết một bức thư ngắn gửi cho tờ Time, nói rằng cô không phải là tác giả của câu nói đó.

Trong thư, Gloria Steinem cho biết người lần đầu tiên nói câu đó lên không phải là cô, mà là Irena Dunn, một nhà giáo dục, một nhà báo và cũng là một chính trị gia người Úc. Nhưng sự thật thì chính Irena Dunn cũng không phải là tác giả, mà chỉ là người sửa lại một chút câu nói của một triết gia "Man needs God like a fish needs a bicycle," khi cô còn đang đi học đại học ở Sydney.

Gloria Steinem viết lá thư cho tờ Time, không nhận chủ quyền câu nói rất hay đó.

Có điều tờ Time cũng không phải là tờ báo duy nhất nói Gloria Steinem là tác giả, mà nhiều tờ báo, nhiều cuốn sách khác cũng đã viết như thế trong suốt hơn ba mươi năm qua.

Gloria Steinem không phải là người không đọc sách và đọc báo nên chắc chắn cô phải được đọc những bài báo, những cuốn sách nói cô là tác giả. Tại sao trong suốt bao nhiêu năm đó, Gloria không một lần nói cô không là tác giả câu nói đó, mà phải chờ mãi đến mười mấy năm trước mới gửi bức thư cho tờ Time? Không phải tự nhiên mà Gloria quyết định tôn trọng tài sản trí thức của người khác.

Chúng ta biết là trước đó, trước khi viết lá thư đó, Gloria đã làm một việc không ai có thể tưởng tượng ra được. Không ai có thể nghĩ rằng một lãnh tụ phụ nữ giải phóng, suốt bao nhiêu năm nay chỉ toàn nói những câu rất độc ác về đàn ông, lại làm đám cưới với một người đàn ông.

Như vậy, trái với những điều nàng nghĩ trước đây, hay nhận là đã nghĩ ra trước đây (câu về con cá cần chiếc xe đạp), Gloria Steinem cần một người đàn ông thật. Đưa người đàn ông về nhà rồi, Gloria Steinem sợ con cá nhẩy ra khỏi bồn, lấy chiếc xe đạp chạy ra đường đi rêu rao tầm bậy tầm bạ, nên nàng phải cải chính, phải nói lại cho đúng chăng?

Nếu không thì tại sao lại phải viết thư cải chính một điều không ai đặt thành vấn đề (chủ quyền, tác quyền) từ năm 1970 đến nay?

Hay người đàn ông sau khi trở thành chồng của Gloria đã lấy lại được danh dự cho những người đàn ông bị khinh bỉ, rẻ rúng từ bao nhiêu năm nay bởi cái câu ví von dùng đàn ông, đàn bà, con cá, chiếc xe đạp? Có phải người đàn ông ấy đã tìm ra được một cách để Gloria phải vùng dậy, nhẩy ra khỏi giường, viết vội cái thư gửi cho tờ Time, đọc cho chàng nghe, thò tay vào bồn cá, bắt con cá vàng bỏ lên yên chiếc xe đạp, rồi vội vã, cười ngỏn ngoẻn chui vào chăn trở lại (với chàng) và năn nỉ xin tha?

Biết đâu rồi đây, Gloria lại chẳng viết lá thư khác phủ nhận đã nói câu "I can't mate in captivity" nghĩa là tôi không làm tình, tôi không thể có quan hệ tình dục được trong khi bị nhốt trong chuồng (mà nhiều sách cho là của nàng,) và nói đó là câu của mấy con gấu trúc (Giant Panda) trong sở thú ở với nhau cả chục năm mà cứ ỳ ra, chẳng động tĩnh gì như Ling Ling và Sing Sing ở vườn thú thủ đô?

Tôi nghĩ chồng của Gloria Steinem đáng lẽ phải bắt Gloria dậy cho con cá đi được xe đạp rồi mới... tha cho cái tội ăn nói bậy bạ đó. Chứ chỉ một bức thư cho tờ Time nói mơ hồ như vậy là chưa được.

Ít nhất cũng phải sửa câu nói đầy lăng mạ mà người ta vẫn nói là của Gloria thành "Con cá nó sống vì nước... Em mà không có anh thì cũng như con cá nằm trên... thớt...Chết đứ đừ mất anh ạ"

Rồi hãy tha.


Ngày 15 tháng 5 năm 2012

Bạn ta,

Khiêm tốn, cái đức tính mà chúng ta bị nhồi vào đầu ngay từ những năm còn rất bé, đến nay vẫn không chịu bỏ đi hay bớt bớt đi như những điều dậy dỗ khác.

Bao nhiêu năm rồi mà hễ cứ đưa cái ý của mình ra thì phải gọi nó là "ngu" (ý), hay "thiển"(ý); nói về mình, tự xưng thì là "thiểm" hay "thiệm", đề cập đến văn chương của mình thì "chuyết bút", cây bút vụng về của tôi; nhắc tới vợ thì "chuyết thê", chị vợ nhà quê thô lậu, vụng về, ấm ớ hội tề của tôi vân vân...

Cứ cái gì xấu xí, đần độn, ngốc nghếch, dở ẹc thì nhận là của mình cái đã. Bần tăng, bần đạo, bần sĩ cũng là những lối nói về mình một cách khiêm cung vậy. Hay nhận nhà mình là "nhà tôm", là tệ xá, là hàn gia, trong khi gọi tôn người khách đến thăm là "rồng".

Mỗi người Việt đi ra đường, mặc dù đi bộ, ai cũng cầm theo mấy cái... ống nhún thật tốt để mà nhún nhường, mà phải là ống nhún MacPherson hạng nhất chứ không chịu hạng nhì bao giờ.

Nhưng có những lúc thái độ khiêm cung ấy cũng làm điên đầu không biết bao nhiêu người.

Cuối tuần qua, ở nhà người bạn, chúng tôi bị một người rất khiêm từ trong cách ăn nói tra tấn hành hạ trong gần nửa tiếng đồng hồ. Sau mấy câu khiêm nhượng mở đầu, ông làm ngược hẳn lại những điều khiêm tốn đó. Ông nhất định không tự xưng là một ca sĩ, ông thề sống thề chết ông không biết hát, ông quả quyết ông không hát trước đám đông bao giờ. Mọi người bắt đầu hơi tin ông, vì thấy ông quần áo kim tuyến sáng lóng lánh ghê quá, không hát thì mặc mấy thứ ấy làm gì... thì ông cất tiếng hát.

Ông hát không phải chỉ một bài để chứng minh ông không phải ca sĩ, mà ông hát liên tiếp bốn bài. Đến bài thứ tư, thì không ai còn dám vỗ tay nữa, sợ bị phục kích ở ngoài cửa, trùm poncho lên đầu đánh cho chừa cái tật hay vỗ tay làm hiểu lầm, gây ngộ nhận, tạo bực mình, phiền nhiễu cho những người khác. Chúng tôi chờ ông đi xuống rồi mới quyết định ở lại vui tiếp với chủ nhà, nhưng trong lòng vẫn nơm nớp sợ ông hát cho một trận nữa đáng đời bọn khách khứa không biết đem cái tấm thịnh tình ra yêu cầu ông hát thêm.

Ông khôn kinh khủng. Ông rào trước rằng ông không phải là ca sĩ nên nếu ông hát dở nhiều thì phải tha thứ cho ông, mà nếu ông hát dở ít, thì phải nâng đỡ ông. Nhưng đằng nào ông cũng được lên hát cho bọn khách chết với giọng ca vàng của ông.

Trò chơi của ông rất nguy hiểm. Nó có thể lan sang những sinh hoạt khác nữa thì khổ chúng ta. Thí dụ sẽ có người nói rằng không phải là thợ cưa, rồi lôi cây vĩ cầm ra kéo. Người nghe sẽ không biết phản ứng cách nào. Ông không nhận là thợ cưa. Nên ông không cưa. Ông chỉ kéo violon. Ông kéo vĩ cầm chứ ông cưa hồi nào mà đòi làm khó ông?

Người khác có thể không nhận là nhà thơ, nhưng vẫn cứ ra mắt một tập thơ, thì làm sao bắt lỗi là thơ dở như thế mà vẫn in. Hay nhất định cãi rằng không phải là nhà văn mà cứ viết truyện đăng báo. Khiêm tốn thì có đấy nhưng tại sao làm thơ, in thơ lại không nhận là nhà thơ và viết văn thì lại không nhận là nhà văn? Cứ làm như thế, thì ở tòa sẽ có người không nhận là luật sư, ở phòng mạch cầm cái ống nghe luồn vào ngực áo bệnh nhân và nói không là y sĩ có được không?

Không được.

Cầm cái micro lên sân khấu, cứ hát. Không cần cà chua mang về cho vợ nấu canh thì đừng lên hát. Không nhận là thi sĩ thì đừng in thơ để cứu lấy những cái cây trong rừng. Không nhận là nhà văn thì cứ làm con... vịt. Chứ đi như vịt, kêu như vịt thì là con vịt, không thể là nhà văn hay nhà thơ được. "He walks like a duck; quacks like a duck... He must be a duck" như bạn tôi vẫn nói.

Muốn hát, cứ lên mà hành hạ người ngồi dưới. Muốn ra mắt sách thì cứ là nhà thơ, nhà văn. Dõng dạc, đường bệ. Muốn làm Hemingway thì nên làm nhà văn. Không nên vác súng đi bắn sư tử ở Phi châu rồi nhận là giống Hemingway-nhà-văn và bắt phu khuân vác gọi mình là nhà văn như trong The Snows of Kilimanjaro...

Hemingway sống, viết và chết luôn luôn, mãi mãi là một nhà văn.

Không cần vờ vịt khiêm tốn gì hết.


Ngày 16 tháng 5 năm 2012

Bạn ta,

Cuốn sách phát hành tại Anh quốc của David Weeks và Jamie James, Secrets of the Superyoung, bí mật của những người trẻ lâu, có thể sẽ khiến các ma đam chủ thẩm mỹ viện phải đổi nghề, hay nếu tiếp tục, thì các thẩm mỹ viện sẽ chỉ còn thứ khách hàng cơm đường cháo chợ, hằng đêm không biết làm gì hơn là nằm ngó trân trân lên chiếc trần nhà đầy mạng nhện.

Bản tin sáng nay của Reuters gửi đi từ Luân Đôn về quyển sách này cho biết là những phương pháp căng kéo bơm hút, những loại kem dưỡng da, xóa vết nhăn sẽ không còn được dùng nữa trong nỗ lực tuyệt vọng để níu kéo thêm chút thanh tân khi "Tuổi hoa niên úa dần mỗi năm, ngày xuân len lén bỏ đi, những đóa hoa ẻo lả chết vô ích " (Youth wanes year after year; the spring days are fugitive; the frail flowers die for nothing / bài 46, The Gardener của Tagore)

Tất cả các kỹ thuật cũ vừa tốn kém vừa mang lại không bao nhiêu kết quả, ấy là chưa nói đến việc làm cho bạn bè thân quen không cách nào nhận ra với những cái mũi mới bằng plastic... nam nữ dùng chung, mắt hai mí, cằm chẻ một kiểu tạo sinh rập khuôn của những bàn tay giải phẫu thiếu sáng tạo.

Theo David Weeks, một nhà tâm lý học, và Jamie James, một khoa học gia, thì cách hay nhất để trẻ thêm được bẩy tuổi, quăng đi những đường rãnh quái ác mỗi ngày mỗi rõ thêm, sâu thêm, những cái chân quạ nhất định không chịu... bước ra khỏi khóe mắt, những buổi sáng buồn khi soi gương thấy những sợi tóc mai đã đổi mầu (...hiểu kính đản sầu vân mấn cải... / Lý Thương Ẩn) là chịu khó mỗi ngày "yêu" bố cháu một cái bằng tất cả sự hăng hái có được (vigourous regular sex).

Theo hai tác giả của cuốn sách, thì sinh hoạt đó giúp làm giảm những chất mỡ, đồng thời làm cho não tiết ra endomorphins, một chất giúp giảm đau và đánh tan những lo âu phiền não. Hai ông đã đi đến kết luận như vừa kể sau khi nghiên cứu trường hợp của 95 người có bề ngoài trẻ hơn tuổi thật trong căn cước rất nhiều. Tất cả đều cho biết sex là yếu tố lớn nhất đem lại nét trẻ trung của họ.

Bởi thế nên không cần phải kem dưỡng da như Melanie Griffith mới có thể thách đố thời gian – defy time-- mà chúng ta thỉnh thoảng thấy trong những quảng cáo trên màn ảnh truyền hình. Cứ cơm nhà, quà... cũng ở nhà là trẻ ra tới bẩy tuổi ngay tức thì.

Cuốn sách của David Weeks và Jamie James còn đưa tới những chuyện khác nữa. Thí dụ tối tối, mẹ cháu có thể cầm viên aspirine đứng trước mặt bố cháu nuốt cái ực, rồi nói lớn: "Cho nhức đầu đi chơi chỗ khác nhá..." Hay cũng có khi vuốt mái tóc điểm sương của bố cháu rồi âu yếm: "Bố … già quá rồi, mà lại không là... xếp của Mafia được... thôi để em làm cho bố trẻ đi bẩy tuổi nghe..."

Thế là lại làm ma đam chủ thẩm mỹ viện cho cả bố cháu lẫn mẹ cháu cho cả hai thành... đôi trẻ trở lại. Nhưng cứ giúp bố cháu trẻ lại như thế thì cũng mệt quá. Thế nào chẳng xẩy ra chuyện những cuốn sách quái ác đó bị đem đốt ngay từ khi được chở từ Anh sang nước Mỹ, trước khi chúng được đưa tới các tiệm sách để giúp những người đàn ông khốn khổ ở nước Mỹ tiếp tục già cho đỡ... mệt.

Ai cần bỏ đi bẩy năm trên mặt để mất đi bẩy năm ở những chỗ khác?


Ngày 17 tháng 5 năm 2012

Bạn ta,

Đây là chuyện khá cũ, từ thời ông Bush con còn ra tranh chức tổng thống.

Trong những bài báo tường thuật chuyến đi vận động tranh cử của ông hôm lễ Lao Động ở Naperville, Illinois về Adam Clymer, một phái viên của tờ The New York Times, tất cả các nhật báo lớn nhất nước Mỹ đều đã viết rõ ràng, không viết tắt hay né tránh gì hết nguyên văn câu nói của ông Bush, một câu nói với chữ nghĩa ít ai dám đem dùng ở nơi công cộng.

Như vậy, có thể những tờ báo đó đều coi điều ông Bush nói không có gì là tục tĩu cả. Nếu tục tĩu, thì tờ New York Times, tờ báo chủ trương in tất cả những gì có thể in được như câu châm ngôn (All the news that is fit to print) đọc được ngay ở trang đầu, đã không in lại nguyên văn những gì thống đốc Texas nói. Hơn nữa, trong tiếng Anh, khi nói một điều gì không thể in lên báo được -- unprintable -- thì đó là điều tục tĩu ghê gớm (not fit to be printed, as because of obscenity -- trang 1555, Webster's New World Dictionary Of The American Language, ấn bản 1976).

Nhưng tất cả các báo uy tín hàng đầu ở Hoa kỳ đều in lại không thiếu một nét những chữ ông Bush dùng, vậy thì điều ông nói không có gì tục tĩu hết.

Ông chỉ sơ suất khi nói điều đó vào một chiếc hot mike, chiếc máy vi âm đang mở, và vì thế, tất cả những gì ông nói đều đi qua máy khuếch âm, rồi ra hệ thống loa nên mọi người đều nghe thấy, và vì đang là mùa tranh cử, mọi sơ suất như vậy đều có thể bị làm cho lớn chuyện. Có thế thôi.

Ông Bush chắc chắn đã phải có vài ba điều hậm hực về Adam Clymer của tờ The New York Times, nên khi vừa trông thấy ông nhà báo này, ông Bush liền nói với ông Cheney, ứng cử viên phó tổng thống trong liên danh Cộng Hòa rằng: "There's Adam Clymer, major league asshole from the New York Times."

Chữ mà một số người cho là nặng, là chữ "asshole." Chữ này là một danh từ lóng có nghĩa là cái lỗ mà cơ thể dùng để tống chất phế thải ra ngoài. Khi dùng nó để mô tả hay để gọi một người, thì sự khinh miệt, ghê tởm, thù ghét người đó phải lên đến mức không thể nào cao hơn được nữa.

Ông Bush chỉ cho ông Cheney khi nhìn thấy nhà báo của tờ The New York Times và nói đại khái coi kìa, thằng cha Adam Clymer, cái lỗ to tổ chảng mà cơ thể dùng để tống chất phế thải ra ngoài của tờ The New York Times.

Vì ghét ông Adam Clymer nên chắc chắn ông không dùng những chữ văn vẻ (?) như câu tiếng Việt ở trên. Muốn trung thực, bỏ đi nét văn vẻ, thì phải nói ông Bush đã gọi ông Clymer là cái lỗ đít.

Nhưng cũng lại có thể ông Bush rất mến mộ ông Clymer thì sao?

Ở các sở, người ta hay chuyển cho nhau đọc tờ giấy kể lại vụ tranh luận của các bộ phận trong cơ thể con người về câu hỏi bộ phận nào là boss, là xếp chúa, oai hơn, mạnh hơn, quyền uy hơn tất cả. Cuộc tranh luận chưa đi đến đâu vì bộ phận nào cũng cho mình là boss hết. Cái đầu, hai tay, hai chân, mắt, miệng... tất cả đều nhận là xếp, là boss, không bộ phận nào chịu nhượng bộ. Lên tiếng cuối cùng là cái lỗ mà cơ thể dùng để tống chất phế thải ra ngoài. Các bộ phận kia chưa nghe phát biểu đã khinh bỉ cười lớn. Cái lỗ bực quá, bèn quyết định dậy cho các bộ phận kia một bài học. Nó liền đình công, bế quan tỏa cảng, không mở cửa hoạt động. Một ngày, hai ngày, ba ngày cơ thể còn chịu được. Qua ngày thứ tư, thứ năm thì cơ thể bắt đầu nổi điên. Đến ngày thứ bẩy, thứ tám thì cơ thể khủng hoảng nặng. Ngày thứ chín, thứ mười thì cơ thể chịu hết nổi, bèn xuống nước, nhượng bộ và công nhận cái lỗ mà cơ thể dùng để tống chất phế thải ra ngoài là boss.

Vậy thì theo câu chuyện vừa kể, thì rất có thể ông Bush vô cùng quí mến ông Adam Clymer thì sao?

Thỉnh thoảng, khi lái xe ngoài đường, chính tôi cũng được gọi là asshole bởi ít nhất ba hay bốn người lái xe. Có lần một người đàn bà trẻ và xinh đẹp còn giơ ngón tay giữa lên, ngoắc ngoắc cho tôi thấy rõ làm tôi mừng muốn chết, vì cứ tưởng là được mời làm vài ba chuyện khác hào hứng hơn là những việc vẫn làm là làm thinh, làm biếng, làm bộ, làm bảnh, làm reo, làm phách, làm ẩu, làm báo, làm bậy, làm... bé, làm lớn, làm càn, làm cao, làm cha, làm dáng, làm dữ, làm điệu, làm giặc, làm khách, làm khó, làm lành, làm lẽ, làm liều, làm mai, làm mưa, làm gió, làm ngơ, làm oai, làm phúc, làm sang, làm tàng, làm tin, làm trời...

Vậy thì gọi người khác là cái lỗ đít có khi lại là một việc làm đầy ngưỡng mộ thì sao?


Ngày 18 tháng 5 năm 2012

Bạn ta,

Racial Profile là một hình thức kỳ thị với hình ảnh của một sắc dân nào đó mà thường thì đều là những nét tiêu cực.

Thí dụ câu này cũng là một thứ racial profile nhưng nhẹ nhàng, không quá tiêu cực:

Không ở lậu không là Mễ, không đi trễ không là Mít.

Chuyện ở lậu, xét cho cùng, không có gì tệ lậu cả. Ai cũng phải kiếm sống, ở nước mình không sống được thì tìm đường đi tới nơi sống được, không vào chính thức đưọc thì chúng tôi đi chui. Không tốt là việc nhập cảnh lậu làm kiệt quệ ngân sách một số tiểu bang, vi phạm luật lệ của một nước khác.

Còn đi trễ thì chắc phải vui lắm nên người ta mới đi trễ như vậy. Ông Clinton, một người Mỹ nhưng cũng nổi tiếng là hay đi trễ.

Racial là chủng tộc, mầu da. Profile là chân dung bán diện. Bức chân dung vẽ bằng những nét xấu và tiêu cực về một dân tộc nào đó là racial profile. Từ cái chân dung đó, người ta có ngay những thành kiến không tốt về nguyên một dân tộc.

Rất ít người có thành kiến xấu về người Nhật, về người Na Uy, Thụy Điển, Thuỵ sĩ, Áo, Đức...Nếu có thì toàn là những đặc tính đúng giờ, kỷ luật, chăm chỉ.

Nhưng ít người nghĩ tốt về những ngưòi Ả Rập mà lại theo Hồi giáo. Nói đến hai chữ khủng bố là người ta không nghĩ đến người Nhật, người Lithuanie, người Lào, ngưòi Tahiti... Mà luôn luôn là hình ảnh một nguời đàn ông râu ria lởm chởm, cái khăn rằn trên đầu...

Chính vì cái racial profile đó, mà chúng ta đỡ bị khám xét lôi thôi ở phi trường, hay ở biên giới. Đỡ bị hỏi lôi thôi khi đi từ Mỹ sang Canada chẳng hạn. Đó chính là nhờ cái mặt Á châu của chúng ta.

Nhưng mấy năm nay, những trò vô giáo dục của mấy cha con nhà anh Triều Tiên đang làm tôi rất lo ngại.

Nhũng trò điên dại của anh trong thời gian qua mới chỉ khiến cho báo chí Mỹ vẽ ra những chân dung hí họa khiến người xem lăn ra cười. Nhưng nếu những trò tai ngược và mất dậy của bố con anh Kim cứ tiếp tục thì không biết họ sẽ còn làm cho chúng ta vất vả nhu thế nào nữa.

Nếu trong mắt chúng ta, người Đức trông cũng đại khái giống người Áo, người Hung, người Tiệp... thì dưới mắt những nguời Âu, người Mỹ, thì chúng ta không khác gì người Thái, người Hoa, người Nhật và người Triều Tiên, nam cũng như bắc.

Người ta không bao giờ thấy chúng ta có hai mí mắt, nếu có một thì cũng đã cắt thành hai rồi. Người ta cũng không thấy cái gò má của chúng ta cao hơn, mắt chúng ta đỡ buồn ngủ hơn, đúng cạnh chúng ta chỉ thấy mùi phở chứ không thấy mùi kim chi, mùi thịt nướng bulgogi, mùi galbi ...

Năm 1982, Vincent Chin, một thanh niên Mỹ gốc Hoa bị hai người da trắng chặn đánh ở ngoài một quán rượu ở Detroit vì tưởng lầm nạn nhân là một người Nhật. Lúc ấy, Detroit, thủ đô xe hơi của Mỹ đang gặp khó khăn vì xe hơi Nhật .

Như vậy dưới mắt một số người, chúng ta, Tầu, Triều Tiên, Nhật… đều là một hết.

Những trò khiêu khích, bắt bí, lươn lẹo , dối gạt, gian lận, tiểu xảo, lưu manh vặt của mấy bố con nhà Kim có thể sẽ lại làm cho hình ảnh của những nguời Á châu xấu đi. Những nguời đàn ông Á châu đã bị Scud, Nodong, Taepodong làm xấu đi vì cha con anh Kim lại còn bị xấu thêm vì những xe hơi Hyundae, KIA , Daewoo, điện thoại Samsung đang ào ạt tiến vào thị trường Mỹ.

Chúng ta đã bị coi là Cao Ly vì những sự ngu dốt của một số người khi họ gọi chúng ta là Gooks như có lần chính thượng nghị sĩ John McCain đã làm. Danh từ GOOK đầy miệt thị nguyên là từ danh từ Han gook nghĩa là Hàn quốc, tiếng mà người dân Cao Ly tự xưng khi gặp lính Mỹ hồi chiến tranh Cao Ly đã được ghi lại bằng chữ "gooks" để thay cho danh từ Korean dài hơn và tử tế hơn.

Nhiều người Mỹ, vì lầm lẫn, gọi chúng ta cũng là "gooks" luôn.

Điều đó lại càng cho thấy là người Mỹ coi chúng ta cũng không khác gì người Triều Tiên.

Thế thì chúng ta phải làm gì?

Hễ ngưòi Triều Tiên ở Korea town làm gì, chúng ta phải làm cho khác. Người Mỹ sẽ nhìn ra những khác biệt ngay.

Người Triều Tiên ở Korea town nói to, chúng ta nói nhỏ, như trong ca khúc Bên Kia Sông của Nguyễn Đức Quang và Nguyễn Ngọc Thạch: Nói cho vừa mình anh nghe thôi.

Người Triều Tiên quăng xe shopping cart ra đầu đường, chúng ta quăng lại vào trong chợ.

Người Triều Tiên mặt mũi hầm hầm đằng đằng sát khí khi ra đường thì chúng ta tươi cưòi, gặp đồng hương vui vẻ, ai mở cửa giữ cửa cho đi ra thì cười lại không như người phụ nữ ăn phở Quang Trung sáng hôm qua được người đàn ông già và xấu trai mở của, nép mình sang một bên nhường đường cho nàng đi, vậy mà nàng cứ nghiêm và buồn đi ra, không thèm nhếch mép với chàng một câu cho chàng đỡ tùi thân, đi thẳng ra lái chiếc Mecedes xám ra đi mà không đẹp thêm được chút nào.

Cứ thế, một hồi sau, người Mỹ sẽ thấy đâu là người Việt đáng yêu của ông Doãn Quốc Sĩ và đâu là ngưòi Triều Tiên dễ ghét của bọn nhà Kim, và chúng ta sẽ không bao giờ sợ bị kỳ thị nữa.

Dẫu cho cha con nhà anh lùn có giở trò mất dậy gì đi nữa thì chúng ta cũng không sợ con nhái bén nào hết.

Không sợ con nhái bén nào nghĩa là … cóc sợ gì hết.

ANH NGỮ TRONG ĐỜI SỐNG HÀNG NGÀY

(Bài số 142)

SIMPLE PAST AND PRESENT PERFECT

Bản ghi chép lại do Trúc Giang thực hiện. Bài học số 142 sẽ được phát trên Hồn Việt Television trong tháng 7 năm 2012.

QUỲNH ANH:

Đây là chương trình Anh Ngữ Trong Đời Sống Hàng Ngày do Bùi Bảo Trúc phụ trách. Bùi Bảo Trúc, Trúc Giang và Quỳnh Anh xin kính chào quí vị.

Chương trình Anh Ngữ Trong Đời Sống Hàng Ngày đến với quí vị hàng tuần để ôn lại một số điều liên quan đến Anh ngữ mà quí vị gặp trong đời sống. Quí vị có thắc mắc xin liên lạc với Hồn Việt TV nhờ chuyển lại.

TRÚC GIANG

Thưa chú, cháu biết là chú đã nói về thì Present Perfect một hai lần rồi, nhưng cháu vẫn có một số thắc mắc về nó, nhất là những khác biệt giữa hai thì Present Perfect và Simple Past. Cháu muốn chú nói rõ hơn khi nào thì dùng Present Perfect, và khi nào dùng Simple Past.

QUỲNH ANH

Vâng, thưa anh, QA thấy hai thì này lúc thì giống nhau, nhưng có những lúc thì lại rất khác nhau nên không biết khi nào thì phải dùng Present Perfect, khi nào phải dùng Simple Past.

BBT

QA nói rất đúng. Có lúc hai thì này giống nhau, có lúc lại khác nhau nên chúng ta có thể lẫn lộn cách dùng của hai thì này. Thực ra, phân biệt chúng cũng không khó…lắm. Nghĩa là cũng khó nhưng khó vừa vừa thôi.

Trước hết, cả hai thì Simple Past và Present Perfect đều nói về những việc trong quá khứ, những việc đã xong, đã chấm dứt, đã hoàn tất, không phải là những việc đang xẩy ra hay đang còn tiếp diễn trong ngày hôm nay, hiện tại, bây giờ. Điểm khác nhau căn bản là những việc diễn tả bằng SIMPLE PAST thì đều đã kết thúc, đã hoàn tất, đã xong rồi. Thí dụ WE ALL LIVED IN VIETNAM nghĩa là tất cả chúng ta đều đã sống ở Việt Nam. Nhưng ai cũng hiểu là chúng ta không còn ở Việt Nam nữa. Việc sống ở Việt Nam của chúng ta đều đã chấm dứt.

Trong khi đó, những việc diễn tả bằng PRESENT PERFECT thì bắt đầu trong quá khứ nhưng hiện vẫn còn tiếp tục, nghĩa là việc đó chưa chấm dứt, vẫn còn kéo dài cho đến tận ngày hôm nay. Tôi nghe nói QA trước đây sống ở Seattle. Nay thì việc cô sinh sống tại Seattle đã chấm dứt. Nhưng gia đình cô dọn về ở California đã từ cả mấy năm nay thì cô dùng PRESENT PERFECT cho việc gì, cho việc sống ở Seattle hay California?

QA

QA sẽ nói thế này: WE LIVED IN SEATTLE, QA dùng thì Simple Past, vì việc QA sống ở Seattle đã xong, không còn tiếp tục nữa. Nhưng QA sẽ dùng Present Perfect và nói WE HAVE LIVED IN CALIFORNIA vì đến ngày hôm nay, gia đình QA vẫn còn sống tại California.

BBT

Thế còn Trúc Giang?

TRÚC GIANG

I DROVE AN AMERICAN CAR WHEN I FIRST CAME.

I HAVE DRIVEN A TOYOTA SINCE 2008 tức là bây giờ cháu vẫn còn lái chiếc Toyota và không còn lái chiếc xe Mỹ mà cháu mua hồi mới đến đây nữa.

BBT

Bây giờ chúng ta nói về trường hợp những việc đã hoàn tất nhưng lại dùng với SIMPLE PAST và luôn cả với thì PRESENT PERFECT. Trong những thí dụ của hai cô ở trên thì mọi việc đã xong, chúng ta dùng SIMPLE PAST. Nhưng với những việc chưa xong, chưa hoàn tất, chưa chấm dứt thì chúng ta dùng PRESENT PERFECT.

Hai cô nghe kỹ hai thí dụ này nhé:

GEORGE BOUGHT A LEXUS SEVERAL YEARS AGO.

GEORGE HAS BOUGHT A LEXUS LAST WEEK. Trúc Giang thấy hai câu khác nhau ở chỗ nào?

TRÚC GIANG


Cháu nghĩ cả hai câu đều nói về chuyện mua xe của George nhưng trong câu dùng SIMPLE PAST, việc mua xe đã diễn ra, đã xong từ lâu rồi. Trong khi câu PRESENT PERFECT, GEORGE HAS BOUGHT, thì việc mua xe của George chỉ vừa mới diễn ra, chỉ mới hoàn tất gần đây thôi.

BBT


Đúng vậy. Cả hai việc đều đã hoàn tất. Việc George mua xe đã xong rồi, George đã lái xe về nhà rồi. Nhưng việc xẩy ra lâu thì dùng SIMPLE PAST. Việc mới xẩy ra thì dùng PRESENT PERFECT. QA cho nghe hai câu của cô với SIMPLE PAST và PRESENT PERFECT coi.

QA

MY SON STARTED COLLEGE IN 2008.

MY DAUGHTER HAS STARTED COLLEGE LAST YEAR.

BBT

Bây giờ chúng ta qua một trường hợp khác. Hai cô nghe kỹ những câu này nhé: I MET THE SIMPSONS IN 1974 .

I HAVE MET THE SOMPSONS BEFORE. Chuyện gặp họ đã xảy ra chưa, đã hoàn tất chưa, đã xong chưa?

QA

Trong cả hai câu, chuyện gặp ông bà Simpson đều đã xảy ra rồi. Hai bên được giới thiệu, bắt tay nhau, thăm hỏi nhau xong rồi. Do đó, chuyện gặp nhau phải xong hết rồi.

TRÚC GIANG

Nhưng câu trên, câu dùng SIMPLE PAST thì người nói biết rõ, nhớ rõ thời gian, nhớ cả năm, cả tháng lúc hai bên gặp nhau. Câu thứ hai thì không nhớ rõ là năm nào. Có phải không, thưa chú?

BBT

Đúng vậy. Nếu biết rõ chuyện xẩây ra vào ngày tháng nào thì chúng ta dùng SIMPLE PAST . Nếu không rõ chuyện xẩy ra lúc nào thì chúng ta dùng PRESENT PERFECT. QA cho nghe hai thí dụ với SIMPLE PAST và PRESENT PERFECT coi.

QA

I READ THAT BOOK IN MY LAST YEAR AT HIGH SCHOOL. Đó là SIMPLE PAST.

I HAVE READ THAT BOOK BUT I CANNOT REMEMBER WHEN. Đó là PRESENT PERFECT.

TRÚC GIANG

HE RETURNED THE BOOK LAST WEEK là câu dùng thì SIMPLE PAST vì cháu biết rõ thời gian diễn ra việc trả sách cho thư viện.

HE HAS RETURNED THE BOOK MONTHS AGO là PRESENT PERFECT. Cháu dùng Present Perfect vì không biết rõ chuyện ấy xẩy ra đích xác vào ngày tháng nào.

BBT

Đúng rồi. Nhớ là chúng ta dùng SIMPLE PAST khi có thể đưa ra một thời điểm rõ ràng trong quá khứ thí dụ YESTERDAY, LAST WEEK, THREE YEARS AGO…

Nhưng khi chúng ta không thể xác định được thời gian khi việc đó diễn ra, thì chúng ta dùng PRESENT PERFECT mặc dù các việc đó đều đã xẩy ra, đã hoàn tất, không còn kéo dài cho đến hôm nay nữa.

TRÚC GIANG

Nhưng thưa chú, cháu vẫn hiểu là những việc đã hoàn tất, đã xong hoàn toàn thì chúng ta dùng SIMPLE PAST. Và có những việc cũng đã hoàn tất, đã xong, nhưng ảnh hưởng, dấu tích, hậu quả vẫn còn đến bay giờ thì chúng ta dùng PRESENT PERFECT.

BBT

Đúng vậy, thí dụ nói tôi đã dùng bữa rồi, đã đánh răng rửa mặt rồi, đã rửa chén bát xong rồi, nhưng bây giờ lại thấy đói trở lại, lại có thể ăn thêm thì tôi dùng thì gì đây Trúc Giang?

TRÚC GIANG

Thưa chú, cháu nghĩ phải dùng SIMPLE PAST và nói I HAD DINNER.

BBT

Nhưng trong trường hợp tôi ăn rồi, rửa chén bát xong rồi, đánh răng rửa mặt rồi, có người mời ngồi xuống ăn nhưng tôi vẫn còn no lắm, tức là hậu quả của chuyện ăn tối vẫn còn, tôi vẫn còn no, thì QA nói thế nào?

QA

I HAVE HAD DINNER AND I AM STILL VERY FULL, I CANNOT EAT ANYTHING ELSE.

BBT

Cũng có những khi chúng ta biết rõ thời điểm, ngày giờ mà vẫn phải dùng PRESENT PERFECT, đó là khi chúng ta tính hay nói từ thời điểm đó cho đến hôm nay, cho đến bây giờ, nghĩa là thời gian chưa chấm dứt, chưa hết, vẫn còn đến ngày hôm nay.

Hai cô nghe kỹ hai câu này:

I HAVE READ THREE BOOKS THIS WEEK.

I READ THREE BOOKS LAST WEEK.

QA

Cả hai câu trên có đúng hết không thưa anh?

BBT

Cả hai đều đúng. Tại sao vậy?

THIS WEEK nghĩa là tuần này, tuần này chưa chấm dứt. Hôm nay vẫn còn thuộc tuần này, THIS WEEK. Nhưng LAST WEEK là tuần trước. Tuần trước thì đã qua, đã chấm dứt, bây giờ là tuần mới rồi.

I HAVE READ THREE BOOKS THIS WEEK nghĩa là tính đến hôm nay, tuần này vẫn chưa qua, còn hai ba ngày nữa mới dứt, tôi đã đọc được ba cuốn sách, tức là tôi còn có thể đọc thêm một hay hai cuốn nữa. Nhưng câu I READ THREE BOOKS LAST WEEK thì bây giờ có đọc thêm cũng không thể tính vào số sách tôi đọc tuần trước được nữa vì tuần trước đã đi qua.

Theo những … khai báo, thì QA đã đi Hà Nội mấy lần hồi những năm 1980. Vậy cô nói thế nào bằng tiếng Anh?

QA

I WENT TO HANOI SEVERAL TIMES IN THE 1980’S (EIGHTIES).

BBT

Tại sao cô lại dùng SIMPLE PAST mà không dùng PRESENT PERFECT?

QA

Tại vì thập niên 80 đã qua hẳn rồi, đã kết thúc rồi.

BBT

Đúng là thế. Còn Trúc Giang, nếu nói từ đầu năm tới nay, cô đã đi San Jose năm lần thì phải nói thế nào?

TRÚC GIANG

I HAVE BEEN TO SAN JOSE 5 TIMES THIS YEAR.

BBT

Tại sao lai dùng PRESENT PERFECT ở đây?

TRÚC GIANG

Thưa chú, tại vì năm nay, năm 2012 chưa hết. Từ nay đến cuối năm, nếu muốn, cháu vẫn có thể lên San Jose chơi một hai lần nữa.

BBT

Bây giờ hai cô cho biết phải dùng SIMPLE PAST hay PRESENT PERFECT trong những câu có những nhóm chữ dưới đây và giải thích tại sao. A LONG TIME AGO…QA

QA

QA dùng SIMPLE PAST vì A LONG TIME AGO là thời gian đã lâu rồi, trong quá khứ. Thí dụ WE BOUGHT THIS TELEVISION SET A LONG TIME AGO.

BBT

Còn Trúc Giang… SINCE WE LAST MET?

TRÚC GIANG

HE HAS MOVED TO TEXAS SINCE WE LAST MET. Cháu dùng PRESENT PERFECT vì chuyện gặp nhau đã xẩy ra lâu rồi.

BBT

QA dùng YET với SIMPLE PAST hay PRESENT PERFECT?

QA

QA dùng PRESENT PERFECT vì YET nghĩa là tính tới nay, tới lúc này, thời gian chưa chấm dứt, chưa qua hẳn thí dụ HE HAS NOT GRADUATED YET.

BBT

AFTER WE REPAINTED THE HOUSE?

TRÚC GIANG

THE HOUSE LOOKED LIKE NEW AFTER WE REPAINTED IT. Cháu dùng SIMPLE PAST vì chuyện sơn nhà đã xong, đã hoàn toàn.

BBT

QA dùng thì gì sau LATELY nghĩa là mới đây?

QA

QA sẽ dùng PRESENT PERFECT vì LATELY nghĩa là mới đây. HE HAS SEEN HER A LOT LATELY.

BBT

Trúc Giang sẽ dùng tense gì với THE DAY BEFORE YESTERDAY?

TRÚC GIANG


Cháu phải dùng SIMPLE PAST vì thời điểm được nêu rõ, được xác định là trước ngày hôm qua: WE PAID THE BILLS THE DAY BEFORE YESTERDAY.

BBT

QA dùng SIMPLE PAST hay PRESENT PERFECT cho SINCE LAST WEEKEND?

QA

QA sẽ dùng PRESENT PERFECT vì SINCE LAST WEEKEND được hiểu là kể từ cuối tuần qua ĐẾN NAY. Vì thế, thí dụ của QA sẽ là MY DAUGHTER HAS GONE BACK TO HER SCHOOL SINCE LAST WEEKEND.

BBT

Đúng. Còn Trúc Giang thì nói thế nào với AT THE WEEKEND?

TRÚC GIANG

Cháu dùng PAST SIMPLE vì WEEKEND đã qua rồi, không còn kéo đến ngày hôm nay nữa: WE WENT TO THE MOVIE AT THE WEEKEND.

BBT

Trước khi chấm dứt bài học hôm nay, hai cô chắc cũng đã biết cách đặt những câu với NHẤT TỪ TRƯỚC TỚI NAY rồi chứ? Chúng ta dùng với thì nào đây?

QA

QA nhớ là PRESENT PERFECT phải không thưa anh?

BBT

Đúng vậy.

Cách đặt những câu đó như thế này: trước hết,chúng ta dùng SO SÁNH BẬC NHẤT tức là SUPERLATIVE thí dụ THE BEST+ DANH TỪ hay SHORT ADJECTIVE+EST hay THE MOST+ TĨNH TỪ DÀI (LONG ADJECTIVES) như THE BEST MOM, THE BEST CAR, THE BEST FILM và THE NICEST, THE KINDEST, THE PRETTIEST và THE MOST BEAUTIFUL, THE MOST DANGEROUS, THE MOST SUCCESSFUL…

Vế sau là THAT I, YOU, HE, SHE, WE, THEY +HAVE/HAS+EVER+PAST PARTICIPLE. Bây giờ mỗi cô cho nghe ba thí dụ với cách đặt câu trên coi. QA làm trước.

QA

IT WAS THE BEST FILM WE HAVE EVER SEEN.

1976 WAS THE MOST HORRIBLE YEAR WE HAVE EVER GONE THROUGH.

HE IS THE MOST INTERESTING PERSON SHE HAS EVER MET.

TRÚC GIANG

SHE IS THE MOST INTELLIGENT GIRL I HAVE EVER TALKED TO.

IT IS THE MOST EXPENSIVE HOUSE I HAVE EVER VISITED.

HE WAS THE BEST PRESIDENT WE HAVE EVER HAD.

QA

Chương trình Anh Ngữ Trong Đời Sống Hàng Ngày đến đây thì xin tạm chấm dứt. Chương trình sẽ trở lại vào tuần tới trên đài Hồn Việt Television. Bùi Bảo Trúc, Trúc Giang và Quỳnh Anh xin chào tạm biệt quí vị và hẹn gặp lại trong chương trình tới.

May 9, 2012

May 11, 2012


Ngày 8 tháng 5 năm 2012
Bạn ta,
Thường thì ghét của nào Trời cứ oái oăm trao đúng vào tận tay người ghét đúng những cái của ấy.
Những trường hợp ghét của nào Trời trao của ấy xẩy ra nhiều hơn là những trường hợp cầu đưọc, ước thấy.
Nếu cứ cầu là được, cứ ước là thấy thì thế giới này chắc sẽ chán lắm.
Bà nội, bà ngoại của chúng ta sẽ không bao giờ có những truyện cổ tích để kể cho chúng ta nghe , vì cầu được ước thấy thì ai cũng có thể lấy được vợ tiên, lấy được vợ chui từ trong quả thị, hay vợ trong tranh hiện ra vừa đẹp, vừa hiền, nấu bếp thì Cordon Bleu cũng thua, nấu xong lại chui vào quả thị, lại trở lại trong búc tranh tố nữ.. . Các cụ chỉ toàn cố làm vui lòng và để dỗ giấc ngủ của những đưá cháu tinh nghịch, phá phách quái ác chứ đời làm gì có được những chuyện như thế.
Thường thì nhiều lắm chỉ lấy được vợ hiền, thích đi shop, điệu đàng, không bao giờ la mắng chồng như 99,9% các ông chồng Việt. Chỉ còn có 0,1% là không may lấy phải thứ chằng lửa rửa cầu tiêu (?) như một người bạn Nam kỳ của tôi vẫn nói.
Thực ra chuyện ghét của nào Trời trao của ấy không chỉ hạn chế trong chuyện chọn vợ hay chọn chồng, mà còn trong cả những chuyện khác trong đời sống nữa.
Không biết Tăng Tử đã sống như thế nào mà lúc gần chết đã phải nói với các môn sinh rằng sống là phải nơm nớp chăm chăm như đi xuống vực sâu, như đi trên lớp băng mỏng.
Đi trên băng mỏng thì phải rón rén, nhẹ nhàng, mạnh chân mạnh tay, tảng băng vỡ thì rơi xuống nước lạnh chết ngay lập tức. Còn đi bên bờ vực thì phải thận trọng từng bước, không cẩn thận thì lăn xuống vực mất xác.
Chiến chiến căng căng như lâm thâm uyên, như lí bạc băng.
Cứ rón rén mà nín thở cho đến lúc đi xong hết đoạn đường gian khổ đó mới dám thở dài nhẹ nhõm được.
Một người bạn của tôi đã tiết lộ chi tiết đó về những năm mấy đứa con trai gái còn sống ở nhà, chưa dọn ra ở riêng.
Người bạn tôi nói là không muốn có con dâu con rể không phải là Việt Nam. Ông vẫn muốn được thoải mái với lũ con, con ruột, con dâu cũng như con rể mặc dù quan niệm này của ông đã lỗi thời, ngay từ khi ông đặt chân xuống phi trường New York hai mươi mấy năm trước với hai đứa con trai, hai đưá con gái. Sống ở một thị trấn nhỏ chỉ có gia đình ông là người Việt duy nhất, nhìn lũ con càng lớn, thì ông càng lo. Chung quanh ông không có một gia đình Việt Nam nào, rồi mấy năm nữa, chuyện vợ chồng con cái của chúng sẽ ra sao?
Ông nghĩ mà lo khi thấy bạn bè của các con ông toàn là người Mỹ. Nghĩ tới cảnh chân tay mệt mỏi khi nói chuyện với con dâu con rể Mỹ mà ông sợ. Một hôm, ông thình lình dọn cả nhà sang California để sống trước khi chuyện lo lắng của ông thành sự thật. Sang đến tiểu bang miền Tây với đông đảo người Việt, mấy năm sau, ông mới nói cho lũ con biết lý do dọn đi California.
Ít lâu sau đó, con gái lớn của ông dẫn bạn trai của nó về nhà, và ông thấy là chuyện dọn đi California của ông đã không giúp ông được chút nào. Ông giận con, nói ra những điều không tốt đẹp về người bạn trai của con gái ông. Con gái ông liền dọn ra ngoài, rồi dọn đi tiểu bang khác. Vài năm sau ông, nhớ con, tìm cách liên lạc với con gái, gọi con về, và nói thêm là muốn mang theo ai cũng được. Lúc ấy ông mới biết ông trở thành ông ngoại.
Kế đến là con trai của ông, học hành xong, dẫn về nhà một cô bạn gái Việt , như thế tưởng là đúng như điều mong muốn của ông.
Nhưng con trai ông mang về nhà một món hàng, không phải là mua một tặng một, buy one get one free như ở các tiệm Mỹ vẫn làm để chiêu khách, mà là buy one get two free. Ông trở thành ông nội ghẻ của hai đứa nhỏ mà con dâu mang về theo cho con trai ông.
Con người cổ hủ của ông lại đau khổ lần nữa. Mong có cháu đích tôn thì con dâu cười nói là đẻ vậy đủ rồi.
Ông lặng người đi. Một lần đầu thì ghét của nào, trời trao của ấy. Lần thứ hai thì cầu đưọc, ước thấy.
Cả hai lần ông đều không vui cả.
Ông quyết định không có ý kiến nữa, rón rén đi như trên mặt hồ đóng băng, như men theo vách đá chênh vênh bắt chước ông Tăng Tử.
Ông nhất định không có ý kiến về chuyện vợ chồng của hai đứa con còn lại nữa. Ông thoải mái, cởi mở hơn. Thì hai con thứ ba và thứ tư của ông, một trai, một gái lập gia đình với người Việt.
Thực ra thì chuyện dâu rể của ông toàn là những chuyện tình cờ cả. Muốn cũng không được, mà không muốn cũng không được.
Giữ thì giữ được trong bao nhiêu lâu, được mấy đời? Có còn ở trên đời để có ý kiến tiếp về thế hệ con, cháu của chúng không?
Tưởng tượng cụ cố năm, bẩy đời trước chúng ta hiện về, nhìn đơi sống của chúng ta, liệu các cụ có hoàn toàn vui không?
Nhưng đó lại là đời sống mà chúng ta chọn. Thế thì chúng ta chọn hộ cho con cái chúng ta những chuyện của chúng làm gì?
Đến khi ra nghĩa trang nằm thì vui cũng thế, buồn cũng vậy mà thôi. Tại sao phải thắc mắc cho đời thêm khổ?
Đời cua, cua máy, đời cáy, cáy đào, hơi đâu mà thắc mắc cho khổ cái thân già.
Không ghét, mà cũng không cầu chuyện gì hết. Cứ nín thở thôi. Chờ cho xong, thở ra một cái cho nhẹ người có phải đỡ khổ cái thân già không.

Ngày 9 tháng 5 năm 2012
Bạn ta,
Linda Evans, người đóng vai Krystle Carrington trong chương trình Dynasty hai mươi mấy năm trước, đang muốn bán căn nhà của cô ở gần Takoma, tiểu bang Washington với giá hai triệu năm trăm ngàn.
Bạn nghĩ tôi định mua nó? Cám ơn bạn đã đổ cho tôi cái... tội tôi thích quá. Được bạn nghĩ quá tốt đẹp về mình như thế thì tại sao không nhận luôn cho cả hai phía đều vui vẻ?
Bạn nói quá đúng, nhưng công việc tôi ở đây, làm sao dọn sang miền tây bắc để sống trong căn nhà ấy được?
Nhưng cái biệt thự tên là Madera ấy thì quả là có đẹp thật. Đã nằm sát bờ hồ, lại xây kiểu Địa Trung Hải, có nhà kính sưởi quanh năm, tha hồ trồng húng, tía tô, rau răm... khỏi phải vất vả khuân vào nhà mỗi mùa lạnh như những người bạn tôi, ngoài vườn lại trồng mấy chục cây anh đào, có đòi hai triệu năm trăm ngàn cũng đáng.
Nhưng trong phần mô tả những đặc trưng của căn nhà, có một chi tiết rất đáng chú ý, ít nhất là với tôi, đó là cái trần nhà. Theo tờ People thì biệt thự Madera có những cái trần sơn bằng tay do một họa sĩ người Ý thực hiện, mất hơn một năm trời mới xong.
Bạn không bao giờ nghĩ người ta có thể mất công về cái trần nhà như thế. Sơn thế nào lại không được. Trần kiểu Tây Ban Nha, kiểu Victoria, kiểu chalet Thụy Sĩ, kiểu cottage ở miền nam nước Anh thì trần nào chẳng là trần!
Tại sao phải mất công sơn những cái trần như thế? Chắc chắn bạn sẽ nghĩ như thế. Vậy thì bạn đúng là một người hạnh phúc. Bạn không bao giờ phải để ý đến cái trần nhà. Lý do là lúc nào bạn cũng có niềm vui (?) bên cạnh. Bạn không bao giờ phải ngó trân trân cái trần nhà. Nhưng có rất nhiều người buổi tối chỉ có cái trần nhà làm bạn thì phải lo cho cái … trần nhà chứ.
Linda Evans không còn ở với Yanni, người nhạc sĩ nhạc New Age nữa, nên buổi tối cần cái trần nhà làm bạn. Nhưng Linda thì không thể cái trần nhà nào cũng được, như bạn của bạn. Nàng một mình nhưng vẫn phải cho đúng style, đúng kiểu sống của nàng, một minh tinh màn bạc. Mặc dù là cái... trần nhà.
Cái trần nhà là niềm an ủi lớn nhất với những người như Linda Evans. Nó luôn luôn ở đó. Không phải tìm kiếm đâu xa cũng vẫn thấy nó. Nó dịu dàng với bạn của nó. Nó không cãi lại, không giận lẫy, không ăn nói thô tục, không thậm từ nhục mạ. Nó im lặng lắng nghe, đồng ý với tất cả nhừng gì người nằm ở dưới ngó lên. Không bao giờ tạo ra những phiền nhiễu cho người ngó nó.
Đọc thấy chi tiết những cái trần nhà rất đẹp, rất tốn kém và rất kiểu cọ đó của biệt thự Madera, tôi thấy yên tâm và lên tinh thần vô cùng.
Linda Evans không phải là thứ như Whoopi Goldberg hay Roseanne. Linda Evans là một phụ nữ đẹp, muốn gì cứ ngoắc ngón tay là có ngay, vậy mà vẫn cần những cái trần nhà làm bạn. Bằng cớ là vẫn phải chăm sóc cho những cái trần nhà, lo lắng cho sắc đẹp của chúng, vậy thì chuyện một người đàn ông Á châu cao niên tối nào cũng về nhà làm bạn với cái trần nhà, không còn là một chuyện cần phải mắc cở, dấu không cho mọi người biết nữa.
Đến như Linda Evans mà còn phải về nhà nằm nhìn trần nhà mỗi tối, huống chi...
Nhưng có thuê họa sĩ về sơn phết cả năm thì cũng vẫn chỉ là bạn của trần nhà mà thôi. Mà như vậy thì chẳng oai gì hơn những người không phải là minh tinh màn bạc cả.
Đêm tối, nói theo kiểu Đặng Tiểu Bình, trần nhà của Linda Evans thì cũng có khác gì cái trần nhà thân thiết của tôi ở đây đâu.
Vậy nên không cần phải mua cái nhà hai triệu năm trăm ngàn ở Takoma.

Ngày 10 tháng 5 năm 2012
Bạn ta,
Tôi được nghe bài Tình Già của Phan Khôi lần đầu tiên trong giờ Việt văn lớp đệ tam của Vũ Hoàng Chương ở căn nhà mái tôn trường Chu Văn An.
Tuổi của tôi lúc ấy chưa bằng được số năm mà cặp tình nhân trong bài thơ ấy xa nhau. Họ gặp nhau, than thở trong đêm mưa rồi chia tay, và chỉ gặp lại nhau hai mươi bốn năm sau đó. Năm ấy tôi mười sáu tuổi.
Mười sáu tuổi mà nhìn số năm hai người xa cách nhau, hai mươi bốn năm, thì số năm ấy quả là có lớn. Bây giờ, tuổi của tôi, của bạn, đã hơn gấp đôi cả số năm mà hai người này phải sống xa nhau như Phan Khôi viết trong bài thơ của ông.
Gặp lại được nhau, mà còn nhìn ra nhau như hai người đã là rất khó:
"...Hai mươi bốn năm sau. Tình cờ đất khách gặp nhau
Đôi cái đầu đều bạc.
Nếu chẳng quen lung đố nhìn ra được.
Ôn chuyện cũ mà thôi. Liếc đưa nhau đi rồi,
Con mắt còn có đuôi
."
Tôi cứ nghĩ cặp nhân tình già này như thế cũng đã là hạnh phúc. Trong đêm gió mưa hai mươi bốn năm trước họ đã thấy rõ chuyện "lấy nhau hẳn là không đặng" mặc dù "tình thương nhau thì vẫn nặng". Hai người phải "buông nhau" dẫu biết "buông nhau làm sao nỡ".
Họ rời nhau, cuộc sống đưa đẩy mỗi người một hướng, rồi hai mươi bốn năm sau, ở một nơi xa quê cũ, hai người gặp lại nhau, rồi lại rời nhau, và khi rời nhau, "con mắt còn có đuôi", còn ngó theo, tiếc. Nhưng họ vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều người.
Nếu cụ Phan còn sống (cụ đã mất tại Hà Nội năm 1960) chắc tôi phải gửi cho cụ bài báo về một cặp già khác, và nếu cụ làm thêm bài Tình Già nữa, thì cụ sẽ phải viết là: "Bẩy mươi sáu năm xưa, một đêm vừa gió lại vừa mưa..." mới đúng với thời gian xa cách của hai người này.
Cụ ông Paul Johnson 95 tuổi, cụ bà Lula Marschat 94 tuổi gặp lại nhau sau bẩy mươi sáu năm xa cách. Năm 1923, hai người tốt nghiệp sư phạm ở Idaho và được bổ đi hai trường cách nhau 150 dặm. Thời ấy, chưa có điện thoại viễn liên, hai người cũng không có xe hơi để đi thăm hỏi nhau. Hai người có yêu nhau trong thời gian đi học ở sư phạm thật, nhưng xa mặt, cách lòng, như cụ ông nói, It was out of sight, out of mind.
Bốn năm sau, năm 1927, hai người đều lập gia đình với những người khác. Năm 1997, cụ ông góa vợ. Năm 1989, cụ bà góa chồng mà không ai biết. Mãi tới khi cụ ông tìm đọc những cáo phó trên báo cũ, mới biết người em bé bỏng lại phòng không chiếc bóng. Cụ ông tìm cách liên lạc với cụ bà, thì cụ bà phản ứng cũng có hơi khác thường: cụ kêu lên "Trời đất, chàng còn sống" My Goodness, he's still alive. Người bình thường ít ai phản ứng dễ sợ như thế.
Cụ mời cụ ông đến chơi. Bốn ngày sau, cụ ông chính thức xin bàn tay cụ bà. Cụ bà cho luôn cụ ông bàn tay với tất cả những gì dính cùng với bàn tay ấy. Vài tháng sau, đôi trẻ đã cử hành hôn lễ tại nhà thờ ở Woodburn.
Bạn có thể sẽ hỏi tại sao?
Tôi xin trả lời: tại sao không?
Lại xin mượn câu đầu bài Sonnet 116 của Shakespeare để nói với bạn:
Let me not to the marriage of true minds
Chúng ta không có quyền xen vào giữa sự tác hợp của những cặp yêu nhau. Mà hai cụ thì nhất định là có yêu nhau. Tình cũ chẳng rủ cũng tới. Có điều chắc là hai người sẽ ở với nhau cho đến lúc đầu bạc (hơn) và răng long (hơn).
Và cặp tình nhân già trong bài thơ của cụ Phan Khôi, hai cụ chắc đã qua đời cả rồi, nhưng nếu còn sống, chuyện đám cưới ở Woodburn không thể là một khích lệ nhỏ cho bốn đôi mắt có đuôi sao?
Chín mươi mấy còn vậy, huống chi mới nửa số tuổi ấy...

Ngày 11 tháng 5 năm 2012
Bạn ta,
Là một trong những người " thực sự " đọc (?) tờ Playboy, tôi nghĩ là có rất nhiều người không đọc hết những chi tiết của trang Playmate Data Sheet trong mỗi số báo.
Trang Playmate Data này nằm ở sau tấm hình lớn của Playmate of the Month người phụ nữ được tờ báo chọn để làm người đẹp trong tháng.
Lý do là vì khi mở trang này ra, người ta quên luôn nó, mà quay sang đọc những thứ khác dễ... đọc hơn. Nhưng chính trang Playmate Data mới là trang đáng đọc nhất.
Thực ra thì một số độc giả cũng có liếc mắt qua trang này, nhưng chỉ sau hai hay ba dòng đầu thì thôi không đọc nữa. Nghĩa là sau khi biết tên của người phụ nữ, kích thước, ngày sinh và nơi sinh thì người ta lại quay sang xem những bức hình. Có thể là để coi mặt mũi như thế mà sinh năm 1990 hay sao... Làm thế nào có thể như thế được... Như vậy là năm 2000, con bé trong hình mới chín, mười tuổi thôi sao? Những gì đã xẩy ra từ đó, để hôm nay, cầm tờ báo trên tay, thì "nó" đã như thế này, đã 34B-23-33, đã cao 5 feet 11 inches, đã nặng 125 cân Anh rồi? Trong mười mấy năm ấy, những gì đã xẩy ra, để từ một con nhãi không ai thèm ngó, đến bây giờ, nó đã ra... nông nỗi này?
Có người đọc xong mấy chi tiết ấy thì cứ thắc mắc đại khái như thế này mà 34B làm sao được, phải 34C chứ... những lối suy nghĩ bí hiểm như thế, tôi không cách gì hiểu được.
Nếu không... đọc những bức hình đi kèm, mà theo dõi tiếp những dòng sau đó, người đọc sẽ thấy được nhiều điều lý thú khác.
Thí dụ cô nào cũng muốn làm tài tử, xướng ngôn viên truyền hình, kiểu mẫu, thành công, có nhiều tiền, có chồng, có con vân vân. Cô nào cũng muốn đi du lịch đây đó, làm việc phúc thiện, học hành đến nơi đến chốn để khỏi phải cởi quần áo trước máy chụp ảnh cả đời.
Rất nhiều Playmates còn kê khai những chi tiết khá kỳ lạ, thí dụ có những cô khoe có những người cha ra rất thông cảm, khuyến khích các cô cho Playboy chụp hình, và rất thích những bức hình do Playboy chụp. Ôi chao, sao lại có thứ cha kỳ lạ như thế chứ! Mẹ nói như vậy đã là ghê rợn rồi. Lại đến mấy người cha tán tụng thêm vào mới là khủng khiếp.
Và tất cả các Playmates đều đưa ra những chi tiết, điều kiện, đòi hỏi về người đàn ông lý tưởng của các cô. Cô nào cũng muốn có người thành thật, yêu thương, không gian dối, ghen tuông... Thì cũng được đi. Đó là những đòi hỏi bình thường, không có gì đặc biệt đáng nói.
Nhưng một Playmate mới đây thì còn đặt ra một điều kiện khác nữa. Người đàn ông của đời cô phải được con chó J.D. của cô chấp nhận mới được. Cô viết rõ trong trang Playmate Data như thế: ...anyone my dog J.D. doesn't like.
Thế này thì khó thật.
Chàng văn học nghệ thuật cùng mình, trong lưng lận cái MBA của trường Wharton, lái cái Rolls Royce, có cái penthouse ở New York, cái apartment ở San Francisco, nhan sắc như Brad Pitt, tướng thì du côn như Matt Damon... nhưng nếu con chó của nàng lắc đầu, bĩu môi sủa nhặng lên là chàng ra cửa ngay lập tức.
Có thật vậy không, hay chỉ lôi con chó ra nói cho nó điệu bộ một chút. Biết đâu vừa thấy chàng, đã vồ con chó ném vào tủ lạnh, đóng cửa lại cho nó khỏi sủa át tiếng máy của chiếc Rolls Royce?
Chắc không phải vậy, vì nếu chịu khó đọc tiếp ở cuối mỗi số Playboy, ở mục Playmate News, người ta sẽ thấy "đem mộng sự đọ với chân thân thì cũng mệt" lắm. Một số các nàng, sau khi lên báo, thì lại tiếp tục sống nhàm chán cuộc đời của hơn một trăm triệu phụ nữ Mỹ khác. Có người chết thảm như Dorothy Straten, có người bán địa ốc, có người ăn welfare như điên...
Chắc tại mấy con chó không chịu cho gặp người tử tế.
Tôi không nghĩ cô Playmate này sẽ hoàn toàn nghe con chó của nàng trong chuyện chọn một người đàn ông cho nàng.
Bởi vì nghe theo sở thích của con J.D. thì có ngày cô sẽ phải rước một … con chó cái về nhà mất.
Thì đã nói rằng J.D. muốn thì mới chịu mà.

Ngày 12 tháng 5 năm 2012
Bạn ta,
"Diamonds are a girl's best friend" thực ra không phải là câu nói của Liz Taylor như tôi vẫn nghĩ từ trước đến nay.
Câu này là tựa đề của một ca khúc, nhạc của Jule Styne, lời của Leo Robin viết năm 1949, nhưng không hiểu vì sao, nhiều người cứ nghĩ nó là của Liz Taylor. Có thể là vì cô đào này có nhiều kim cương chăng? Mỗi lần lấy chồng, cả thẩy tám lần, nếu tôi đếm đúng, tay cô đều đeo một cục đá mới to tổ bố, nên cô trở thành bạn thân của kim cương và kim cương trở thành bạn chí thiết của cô? Rồi một loại nước hoa mà cô quảng cáo mấy năm nay, White Diamond, lại càng làm cho tên của cô đi sát với kim cương hơn.
Nhưng ngày nay, kim cương không chỉ là bạn của phụ nữ như tên của bài hát nữa, mà là bạn của nhiều thứ rất kỳ lạ. Thí dụ của Foday Sankoh, của Charles Taylor chẳng hạn. Mà Foday Sankoh hay Charles Taylor thì không thể là phụ nữ được. Foday Sankoh là người cầm đầu Mặt Trận Cách Mạng Thống Nhất (Revolutionary United Front), lực lượng phiến loạn ở Sierra Leone, một quốc gia ở tây Phi châu. Còn Charles Taylor là tổng thống của Liberia cũng ở tây Phi châu. Hai ông này không đeo nhiều kim cương, nhưng kim cương vẫn là bạn thiết của hai ông. Kim cương đã giúp những người như hai ông tiến hành những cuộc nội chiến chém giết khủng khiếp nhất trong lịch sử Phi châu.
Người ta khám phá ra rằng chính kim cương đã gây ra bao nhiêu khổ nạn cho những người dân bất hạnh của Angola, Congo, Sierra Leone, Liberia. Các nước này đều có những mỏ kim cương với sản lượng rất lớn. Và chính nhờ lợi tức thu được qua dịch vụ xuất cảng kim cương ra ngoài, mà các nước này mới có tiền mua võ khí để tiến hành những cuộc nội chiến kinh hoàng như thế. Những khẩu AK, những chiến xa, những hỏa tiễn 122mm, những phản lực cơ MiG trong tay các lực lượng quân sự của các nước này đều được mua bằng tiền bán kim cương. Những viên kim cương ở các quốc gia Phi châu này không chỉ là kim cương, mà là "conflict diamonds", kim cương xung đột, kim cương giúp tài trợ cho các phong trào nổi dậy, phiến loạn ở Sierra Leone, Congo, Liberia và Angola. Ở Sierra Leone, thường dân bị đuổi ra khỏi những nơi có mỏ kim cương, quân của Foday Sankoh khủng bố, chặt tay những ai dám chống lại lệnh đi khỏi các khu này. Ngay cả lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc cũng đã từng bị quân của Foday Sankoh tấn công khi định tiến vào khu vực có mỏ kim cương. Các chi tiết này cho thấy kim cương là bạn thiết của các ông này như thế nào. Mặc dù chính các ông không đeo chúng bao giờ.
Chỉ có các phụ nữ như Liz Taylor mới lóng lánh hột soàn trên tay, như những hứa hẹn của những cuộc hôn nhân lâu dài.
Mấy năm trước, tại một cuộc họp của các nhà sản xuất và buôn bán kim cương nhóm tại Antwerp, Bỉ, các phái đoàn tham dự hội nghị đã quyết định phải chặn đứng việc buôn bán những cục "conflict diamonds" này vì nó dính quá nhiều máu của những người dân Phi châu khốn khổ. Nhưng rất nhiều kim cương "conflict" này đã lọt được ra ngoài. Số lượng kim cương này không phải là nhỏ khi nhìn vào số võ khí mà các nước Phi châu này có trong tay để theo đuổi những cuộc chiến khủng khiếp từ nhiều năm nay.
Những cục đá rực rỡ trên tay những người phụ nữ mà chúng ta gặp trong những đám cưới, những đám tiệc sang trọng ở đây, có rất nhiều cục, nhìn kỹ còn thấy những vết máu của người Phi châu khốn nạn. Có những cục đã từng nằm trong hậu môn của những người phu mỏ Nam Phi khi những người phu này lén đánh cắp sau những buổi làm trong những mỏ kim cương như hình chụp trong một số báo National Geographic.
Những viên kim cương ấy có khi nằm trên những chiếc vương miện, những chiếc tiara, diadème... ngự trên những mái tóc, có khi trên những chiếc nhẫn ở những ngón tay...
Nghĩ như thế rồi liệu chúng ta có còn muốn đeo những viên kim cương này nữa không? Những người đàn ông nên nhắc những người đàn bà khi đứng trước những cửa hàng bán kim cương về những vết máu của những người dân Angola, Congo, Sierra Leone, Liberia, Burkina Faso... Làm như thế, may ra những người phụ nữ nhân đức, biết thương người này sẽ chạy sang K-Mart mua đại cái nhẫn rẻ tiền đeo tạm để máu của những người dân Phi châu không bám vào tay của họ nữa, và có khi nhờ đó, mà máu người Phi châu sẽ bớt đổ chăng.
Hay lúc đó, lại nổi cơn... khát máu người dân Phi châu vô tội, lôi câu để đời của Zsa Zsa Gabor (*), sửa đi một chút để nói rằng "tôi chưa ghét một người đàn ông nào tới mức để từ chối cục kim cương của chàng", và đòi cho bằng được cục kim cương dư sức ném vỡ đầu con chó để mấy con mụ khác tức điên lên chơi?
_________________
(*) Câu nguyên văn của Zsa Zsa Gabor là "I never hated a man enough to give him diamonds back" đọc được trong tờ Observer số đề ngày 25 tháng 8 năm 1957.

ANH NGỮ TRONG ĐỜI SỐNG HÀNG NGÀY

(Bài số 141)
THE VERB TO MATTER
Bản ghi chép lại do Quỳnh Anh thực hiện. Bài học số 141 sẽ được phát trên Hồn Việt Television trong tháng 7 năm 2012.
QUỲNH ANH:
Đây là chương trình Anh Ngữ Trong Đời Sống Hàng Ngày do Bùi Bảo Trúc phụ trách. Bùi Bảo Trúc, Trúc Giang và Quỳnh Anh xin kính chào quí vị.
Chương trình Anh Ngữ Trong Đời Sống Hàng Ngày đến với quí vị hàng tuần để ôn lại một số điều liên quan đến Anh ngữ mà quí vị gặp trong đời sống. Quí vị có thắc mắc xin liên lạc với Hồn Việt TV nhờ chuyển lại.
Tuần qua, chương trình nhận được e-mail của ông Phạm Mạnh Tuấn ở Boston muốn được nghe thêm về động từ TO MATTER và các từ ngữ liên quan đến động từ này.
BBT
Thực ra cũng đã có đôi lần tôi định nói về động từ TO MATTER này mà cứ quên đi. Hôm nay thì không thể quên được nữa.
Trong tiếng Anh có danh từ MATTER và cũng có động từ TO MATTER.
Trước hết hãy nói về danh từ MATTER . Khi là danh từ, MATTER có khá nhiều nghiã. MATTER có thể là chất, vật chất, vật thể. Thí dụ GRAY hay GREY MATTER là chất xám, là óc, là khả năng suy nghĩ, là khả năng, sức mạnh trí tuệ. Danh từ MATTER cũng có nghĩa là chủ đề, chuyện, việc, điều, vụ...Thí dụ MRS CLINTON DISCUSSED SEVERAL MATTERS WITH THE CHINESE GOVERNMENT. Có nhiều thứ MATTER. Thí dụ BI-LATERAL MATTERS là các vấn đề song phương; REGIONAL MATTERS là các vấn đề cấp vùng; MILITARY MATTERS là các vấn đề quân sự; DIPLOMATIC MATTERS là các vấn đề ngoại giao; ECONOMIC AND TRADE MATTERS là các vấn đề kinh tế, mậu dịch; EDUCATIONAL MATTERS là các vấn đề giáo dục vân vân.
Danh từ MATTER cũng có nghĩa là một khó khăn, một trở ngại, một vấn đề quan trọng nào đó. Thí dụ WHAT IS THE MATTER ? nghĩa là chuyện gì vậy, có gì rắc rối sao? WHAT IS THE MATTER WITH YOUR HAIR? Nghĩa là tóc của ông làm sao vậy? NOTHING (IS) THE MATTER nghĩa là không có gì quan trọng cả.
Danh từ MATTER còn có nghĩa là có hậu quả, có kết quả, nhưng thường được dùng trong những câu phủ định. Thí dụ NOTHING’S THE MATTER WITH HIS ACTIONS/ WORDS… nghĩa là những hành động, lời nói của ông ấy chẳng mang lại kết quả hay hậu quả nào cả.
TRÚC GIANG
Thưa chú, thỉnh thoảng cháu gửi mấy cuốn báo cho người bạn ở miền đông. Nhân viên bưu điện đề nghị gửi theo lối PRINTED MATTER cho rẻ. Vậy MATTER ở đây cũng là một trong những nghĩa của danh từ MATTER chú nói ở trên chứ?
BBT
Đúng rồi Trúc Giang. Đó là một nghĩa khác nữa của MATTER, là những ấn phẩm như sách hay báo, những thứ được in ấn. PRINTED MATTER là ấn phẩm. Cước phí để gửi PRINTED MATTER nhẹ hơn FIRST CLASS hay REGULAR MAIL nhiều. Trong những nơi đổ rác, người ta chia làm hai khu cho SOLID MATTER và LIQUID MATTER nghĩa là cho rác thuộc loại đặc và rác thuộc loại lỏng.
QA
Thưa anh, hôm nọ, QA đứng dưới bếp nghe mấy đứa con nói chuyện với nhau. Con em út không biết đang nói gì thì bị anh nó nói cho một câu nghe có vẻ đe dọa lắm rằng IT IS NOT A LAUGHING MATTER. Vậy thì LAUGHING MATTER là gì thưa anh?
BBT
LAUGHING MATTER, như cô có thể đoán được, nghĩa là chuyện cười, nhưng không phải là chuyện khôi hài, chuyện tiếu lâm. IT IS NO LAUGHING MATTER nghĩa là chuyện nghiêm trọng chứ không phải là chuyện cười. Thí dụ biến cố 30 tháng 4, theo QA có phải là A LAUGHING MATTER không?
QA
NO SIR, IT WAS THE DARK DAY OF OUR HISTORY. IT IS NO LAUGHING MATTER.
BBT
Trúc Giang thử làm một câu với LAUGHING MATTER coi.
TRÚC GIANG
TO SPEND FOUR YEARS IN A RE-EDUCATION CAMP IS NO LAUGHING MATTER .
BBT
Trúc Giang hiểu A MATTER OF TIME là gì nào?
TRÚC GIANG
Cháu hiểu A MATTER OF TIME là vấn đề thời gian, nghĩa là một chuyện gì đó bị coi là nhất định sẽ xẩy ra, chỉ còn vấn đề ngày giờ mà thôi. Thí dụ khi nói THE OLD MAN IS DYING. IT IS A MATTER OF TIME NOW.
BBT
QA cho nghe một thí dụ khác coi.
QA
IT IS JUST A MATTER OF TIME FOR COMMUNISM IN VIETNAM TO DIE OFF.
BBT
Thế khi chúng ta nói đó là chuyện sống chết, một chuyện rất quan trọng thì trong Anh ngữ sẽ nói thế nào, Trúc Giang biết không?
TRÚC GIANG
Cháu nghĩ chắc là A MATTER OF LIFE AND DEATH.
BBT
Đúng rồi. Cứ dịch thẳng sang tiếng Anh là đúng chứ còn nói khác thế nào được nữa. Nhưng thế nào là chuyện sống chết, theo QA?
QA
FOR MANY VIETNAMESE, GETTING OUT OF VIETNAM AFTER APRIL 1975 WAS A MATTER OF LIFE AND DEATH.
TRÚC GIANG
Cháu thì nghĩ rằng FOR THE NEW GRADUATES, LANDING A JOB RIGHT AFTER SCHOOL IS A MATTER OF LIFE AND DEATH.
BBT
Nước Mỹ sắp đến bầu cử, người thì thích đảng Cộng Hòa, người thì sẽ bỏ phiếu cho Dân Chủ. Theo QA, đó là vấn đề gì?
QA
QA nghĩ đó là chuyện hệt như xấu đẹp tùy người đối diện, IT IS A MATTER OF OPINION phải không thưa anh?
BBT
Đúng vậy. Chúng ta, người thích ăn cơm Thái, người thích ăn sushi. Tại sao vậy Trúc Giang?
TRÚC GIANG
I THINK IT IS A MATTER OF CHOICE.
BBT
Đúng rồi. A MATTER OF OPINION là tùy theo sở thích, vấn đề là ý thích của mỗi người. A MATTER OF CHOICE là vấn đề lựa chọn của mỗi người.
Có một idiom tôi nghĩ hai cô đã phải nghe thấy vài ba lần rồi. Idiom này là AS A MATTER OF FACT. QA dùng thử IDIOM này với một câu của cô coi.
QA
AS A MATTER OF FACT, I ALWAYS WANT MY CHILDREN TO STUDY IN AMERICA.
BBT
Thế còn Trúc Giang?
TRÚC GIANG
AS A MATTER OF FACT, I WANTED A BOY BUT I LOVE MY THREE GIRLS ALL THE SAME.
BBT
Chúng ta, như hai cô đã biết, dùng idiom này để tạo sự chú ý của người nghe, để sửa soạn cho điều chúng ta định nói, AS A MATTER OF FACT nghĩa là sự thực là gì gì đó.
NO MATTER là bất kể, là dẫu cho thế nào hay gì gì đi chăng nữa… QA hiểu mấy câu này như thế nào: NO MATTER WHAT YOU DO, SAY, TELL ME…?
QA
NO MATTER WHAT YOU SAY nghĩa là bất kể, dẫu cho anh nói gì đi chăng nữa… NO MATTER WHAT I DO là bất kể tôi có làm gì đi chăng nữa… Thí dụ NO MATTER WHAT I DO, THEY WILL SAY I AM WRONG. NO MATTER WHAT YOU SAY, WE STILL THINK HE IS A GOOD MAN.
BBT
Trúc Giang làm thử hai câu như QA vừa làm coi.
TRÚC GIANG
NO MATTER WHAT WE TRY, THE CAR WILL NOT START.
NO MATTER WHAT SHE THINKS, WE STILL BELIEVE HE IS RIGHT.
BBT
Chúng ta qua một cách dùng khác nữa với NO MATTER, đó là cách dùng của NO MATTER HOW cũng tương tự như mấy thí dụ của hai cô vừa đưa ra. Thí dụ NO MATTER HOW MUCH MONEY WE HAVE, IT IS STILL NOT ENOUGH. QA cho nghe thí dụ của cô coi.
QA
NO MATTER HOW FAST WE WORK, WE WILL NOT FINISH THE JOB BY TONIGHT.
NO MATTER HOW THEY WALK, THEY STILL DO NOT LOOK RIGHT IN THESE EXPENSIVE DRESSES.
BBT
Còn Trúc Giang… NO MATTER HOW … cái gì đây?
TRÚC GIANG
NO MATTER HOW SWEET HE IS, SHE WILL NOT SAY "YES".
NO MATTER HOW LATE YOU STAY HE IS STILL NOT COMING.
BBT
Có những khi chúng ta không cần phải nói nguyên cả câu, chỉ cần NO MATTER WHAT hay NO MATTER HOW cũng là đủ. Ý được hiểu ngầm, không cần nói rõ. Thí dụ COME HERE TOMORROW NO MATTER WHAT. Hay GET A NEW PAIR OF SHOES NO MATTER HOW. QA cho nghe hai câu của cô coi.
QA
YOU HAVE TO FINISH YOUR HOMEWORK BEFORE GOING OUT, NO MATTER WHAT.
THEY ARE MOVING TO TEXAS, NO MATTER HOW.
TRÚC GIANG
I MUST GET TO HER SCHOOL BEFORE 5 P.M. NO MATTER WHAT.
MISTER OBAMA WANTS BIN LADEN DEAD NO MATTER HOW.
BBT
Bây giờ chúng ta sẽ chuyển sang động từ TO MATTER. TO MATTER nghĩa là có tính cách quan trọng. Động từ TO MATTER là một TỰ ĐỘNG TỰ (INTRANSITIVE VERB) nghĩa là nó KHÔNG cần phải co túc từ đi theo sau.
Động từ TO MATTER với nghĩa vừa kể trên gần như bao giờ cũng được dùng trong những câu phủ định NEGATIVE. IT DOES NOT MATTER… Thí dụ IT DOES NOT MATTER IF HE CANNOT COME nghĩa là nếu ông ấy không đến được thì đó cũng không phải là chuyện quan trọng.
Trong câu hỏi, người ta nói thế này: DOES IT MATTER IF…?
QA cho nghe hai thí dụ với câu hỏi, rồi câu trả lời coi. Nhớ câu trả lời thường là NEGATIVE.
QA
DOES IT MATTER IF WE SKIP BREAKFAST? NO IT DOES NOT MATTER BECAUSE WE CAN ALWAYS STOP AT McDONALD’S.
DOES IT MATTER IF WE FORGET TO PUT A STAMP ON THE ENVELOPE?
NO, IT DOES NOT MATTER BECAUSE THE LETTER WILL BE RETURNED.
BBT
Nhưng chúng ta cũng có thể dùng AFFIRMATIVE để nói YES, IT DOES MATTER A LOT. IT MATTERS TO US, BECAUSE WE WILL BE HUNGRY. Và IT DOES MATTER VERY MUCH BECAUSE THE LETTER WILL BE RETURNED.
Còn Trúc Giang?
TRÚC GIANG
DOES IT MATTER A LOT IF HE DOES NOT SPEAK SPANISH?
IT DOES NOT MATTER VERY MUCH BECAUSE ALL THE PEOPLE THERE SPEAK ENGLISH.
DOES IT MATTER IF WE ARRIVE LATE? YES, IT DOES MATTER A LOT BECAUSE THEY CANNOT START WITHOUT YOU.
QA
Chương trình Anh Ngữ Trong Đời Sống Hàng Ngày đến đây thì xin tạm chấm dứt. Chương trình sẽ trở lại vào tuần tới trên đài Hồn Việt Television. Bùi Bảo Trúc, Trúc Giang và Quỳnh Anh xin chào tạm biệt quí vị và hẹn gặp lại trong chương trình tới.