July 13, 2014

July 13, 2014

Ngày 7 tháng 7 năm 2014
Bạn ta,
Gió bên đông động bên tây
Đấy nói bên ấy bên đây động lòng
Đầu tháng 6, một người đàn ông gánh hai thùng nước đến một nơi đông người qua lại tại công viên Tao Đàn, và  đặt gánh nước xuống  mời mọi người dùng nước.  Giữa cơn nóng nực, những ly nước của ông đã được chiếu cố tận tình. Nhưng chi tiết đáng nói nhất về những ly nước của ông là  ông không nhận tiền của khách. Ông mời mọi người dùng nước miễn phí. Ông nhất định từ chối không lấy một đồng tiền nào của những người nhận những ly nước của ông. Khách uống nước lúc đầu không biết nguyên do vì đâu lại có người tử tế như thế  giữa  cái xã hội đã bị  những người Cộng sản làm bẩn đi không ít từ mấy chục năm qua,  nhưng sau khi nhìn thấy hai tấm bảng người chủ gánh nước treo bên hai thùng nước thì mọi người liền hiểu ngay. Hai tấm bảng có những hàng chữ nguyên văn: “Nước nhà không bán”“Mất nước là chết”.
Thì ra là như thế. Chuyện nước mới là chuyện chính. Ông chỉ mời mọi người uống nước.  Ông không bán nước.
Ai hiểu mấy câu ông viết như thế nào cũng được. Nhưng chính vì hiểu thế nào cũng được mà những người uống nước của ông lại hiểu rất đúng điều ông muốn nhắn nhủ.
Ông đã khéo léo lợi dụng cái lắt léo, uyển chuyển của ngôn ngữ Việt để nói ra đề ông muốn nói mà không cần phải huỵch toẹt ra.
Ông bình tĩnh, không nói gì. Chỉ mời mọi người uống nước giữa cơn nóng bức, rồi nhẹ nhàng nói với những người đang mang cơn quốc bệnh trong người cái nguy của căn bệnh. Mất nước (dehydration) là chết.
Ông không làm như người phụ nữ mất con gà đứng trong sân chửi vọng ra bên ngoài, đứa nào ăn cắp con gà của bà nghe chửi rồi thấy động mồ động mả tổ tiên phải trả lại con gà.
Ông không nói gì vậy mà có khối đứa giật mình. Giật mình vì có tật.  Khi không tại sao lại mang nước ra mời người qua đường uống miễn phí? Khi không tại sao lại khuyên mọi người phải lo chuyện nước nôi?
Việc làm của ông liền có nhiều người làm theo. Ở Hà nội, nhiều người trẻ cũng mang nước ra đường mời người qua đường miễn phí. Cũng những ly nước bên lề đường không lấy tiền, chỉ mời không mọi người. Và cũng kèm theo những tấm bảng có những dòng chữ  nói rõ nước của họ chỉ để mời không phải trả tiền. Không phải trả tiền vì nước không để bán.
Nước nhà không bán. Mất nước là chết. Muốn hiểu thế nào cũng được. Nghĩa đen cũng được mà nghĩa bóng lại càng hay hơn.
Đến đây thì có ngu nhất, có mặt dầy nhất, có vô liêm sỉ nhất thì cũng phải hiểu.
Câu chửi ngầm của ông đã được nghe thấy và ý nghĩa đã khá rõ. Lập tức ông bị bắt giữ nhưng sau đó  ông đã được thả. Lý do có thể là  nếu giam ông, đưa ông ra tòa, đem ông đi mất tích thì lại là một sự tự thú là có … bán nước hay sao?
Thôi thì đành câm cái mồm lại và tiếp tục độc quyền  bán nước vậy. Ai không bán nước thì cứ việc mang nước ra đường mời mọi người  uống miễn phí.

Ngày 8 tháng 7 năm 2014
Bạn ta,
Mấy chục năm qua, cứ thỉnh thoảng tôi lại nghe không ít người nói rằng tiếng Việt hay lắm, đáng yêu lắm, phong phú lắm, giàu có lắm… Và cứ mỗi lần nghe những nhận định như thế, tôi lại phải vui vẻ đồng ý ngay, sợ bị chụp cho cái mũ vong bản đội chơi cho vui đời lưu vong thì khổ.
Nhưng trong lòng thì đồng ý được khoảng một nửa cũng đã là nhiều lắm rồi.
Tiếng Việt của Nguyễn Du, Đoàn thị Điểm, Hồ Xuân Hương … trong máu của chúng ta, mà chúng ta đã "yêu từ khi mới ra đời như Nguyễn Đức Quỳnh đã khẳng định hồi nào, như Phạm Quỳnh đã gắn vận mệnh, sự sống còn của nó cùng với đất nước và truyện Kiều quả là có đáng yêu và đẹp thật nhưng nó có được "anh hùng chen chân thế giới" thì mới đây mới thấy. Nhưng thấy được rồi thì lại cũng chẳng vui được bao nhiêu.
Một bản tin của thông tấn xã Jiji cho biết một số cảnh sát viên ở một thành phố cách Tokyo không bao xa mới đây đã ghi tên theo học tiếng Việt ở mấy trường dậy Việt ngữ ở thủ đô Nhật. Những người này còn định đi Việt Nam để học thêm vì muốn sử dụng tiếng Việt một cách thành thạo hơn nữa.
Nghe vậy mà không sướng ư!
Phen này, những người chiếu cố học tiếng của chúng ta sẽ đọc văn chương truyện Kiều thoải mái, đọc Hồ Xuân Hương bù lại những ngày chúng ta đọc Basho, Issa, Kawabata, Mishima … rồi nhá.
Nhưng đọc hết bản tin thì mới biết những người cảnh sát Nhật này học tiếng Việt không phải để yêu Đinh Hùng, Vũ Hoàng Chương … hay để nghe quan họ, hò Huế, vọng cổ … gì hết.
Họ học tiếng Việt vì nhu cầu công việc. Công việc của họ đòi hỏi họ cần biết tiếng Việt để dùng trong công việc khi phải có những tiếp xúc với một số người Việt ở ngay thành phố của họ. Những người Việt này một số không nói được tiếng Nhật và những cảnh sát viên này thì lại không nói được tiếng Việt. Ngôn ngữ bất đồng. Hai bên không cách gì hiểu được nhau. Phiền vô cùng.
Thành phần họ phải tiếp xúc là những người Việt bị bắt về tội trộm cắp. Cảnh sát không cách nào thẩm vấn họ, lấy lời khai của họ được. Chẳng lẽ bó tay. Thế nên họ quyết định phải đi học tiếng Việt. Học để nói được một cách thông thạo chứ không thể tiếp tục ra hiệu bằng tay mãi được nữa. Những tấm bảng cảnh cáo không nên ăn cắp viết bằng chữ Việt treo ở nhiều nơi tại cái thị trấn ấy không giảm được những vụ phạm pháp của người Việt. Thì thôi đi học tiếng Việt cho rồi.
Nhu cầu nói và hiểu được tiếng Việt của cảnh sát ở thị trấn này chắc phải nhiều lắm. Nhiều đến độ các cảnh sát phải đi học tiếng Việt. Như vậy có nghĩa là con số người Việt phạm pháp nhiều lắm và những lần phải làm việc với những người này cũng phải thường xuyên lắm. Thường xuyên đến độ các cảnh sát viên phải học tiếng Việt để dùng cho tiện, không thể chờ kiếm được thông dịch viên như năm thì mười họa, vài ba năm một lần được nữa.
Phải học tiếng Việt là vì vậy chứ không vì một lý do văn học nghệ thuật nào cả.
Tuần trước, ở Malaysia, một phụ nữ Việt bị bắt quả tang ăn trộm điện thoại đã bị đám đông hành hung và làm nhục ngay giữa đường phố. Báo chí đăng hình còn ghi rõ quốc tịch Việt Nam của cô.
Một con ranh, con một ông lớn trong nước cũng chơi trò bàn tay nhám tới hai lần, một lần ở Anh, một lần ở Phần Lan nhưng nhờ gốc lớn, nó lại về nước xuất hiện trên các chương trình văn hóa Việt trên đài truyền hình của bố nó.
Nham nhở đến tận cùng của sự nham nhở.
Không thể đổ cho tàn dư Mỹ Ngụy nhá. Mấy chục năm học tập theo gương đạo đức của Hồ chủ tịch đấy chứ Mỹ Ngụy hồi nào hè!
Tội nghiệp tiếng Việt biết là chừng nào là như vậy. Học tiếng Việt chỉ là để lấy lời khai của các cháu ngoan trộm cắp của bác Hồ đấy chứ.

Ngày 12 tháng 7 năm 2014
Bạn ta,
Bọn ngợm ở Hà nội là những thứ không biết phải mô tả như thế nào cho đúng. Bọn chúng có những lối hành xử không ai có thể hiểu được. Thí dụ ngợm Nguyễn Sinh Hùng, chủ tịch quốc hội chẳng hạn.
Tháng trước, tại phiên họp bế mạc của kỳ họp thứ 7 (24 tháng 6) của quốc hội, ngợm này đã lên tiếng kêu gọi "người Việt Nam ở trong cũng như ngoài nước gìn giữ quan hệ hữu nghị truyền thống giữa nhân dân hai nước láng giềng Việt Nam và Trung quốc."
Mẹ kiếp bọn Tầu không thèm dấu giếm gì những việc làm cực kỳ khốn nạn của chúng đối với Việt Nam, với đất nước, với người dân Việt Nam thì ngợm Hùng vẫn gọi những quan hệ giữa hai nước là "hữu nghị" và kêu gọi người Việt trong cũng như ngoài nước gìn giữ những quan hệ hữu nghị đó.
Thế nào là hữu nghị?
Chắc chắn không là thứ quan hệ thể hiện qua những vụ bọn chúng dùng tầu lớn húc vào tầu của Việt Nam, chèn ép, phá hỏng, gây hư hại, bắt giữ các ngư dân, cướp các tầu đánh cá của họ tại các vùng biển của Việt Nam. Hữu nghị cũng không thể là dùng võ lực đánh chiếm lấy đất đai, biển đảo của bạn. Nhưng phía bọn Tầu khốn nạn thì chúng đã làm tất cả những điều kể trên và còn rất nhiều chuyện đểu cáng khác nữa.
Bất kể những việc làm đó của Bắc Kinh, bọn ngợm ở Hà Nội vẫn một lòng cúc cung trong những giao tiếp với lũ khốn nạn rồi còn lên tiếng kêu gọi người Việt gìn giữ những liên lạc gọi là hữu nghị đó như Nguyễn Sinh Hùng vừa kêu gọi.
Làm trái lại là chúng bắt giam ngay, có khi chúng đưa đi biệt tích như ông Điếu Cày, hay đầy ải, ngược đãi, tù đầy như Nguyễn Phương Uyên, Minh Hạnh, Huỳnh Thục Vy…
Nhưng hình như ở hải ngoại đã có đứa làm đúng những lời kêu gọi của ngợm Hùng rồi thì phải. Mấy tháng trước tôi có viết một bài nhân vụ 6 phụ nữ Việt bị mấy tên ma cơ ma cạo Trung Hoa lừa bán sang Ghana làm điếm. Sót cho số phận tội nghiệp của các nạn nhân ấy, tôi đã gọi bọn ma cô là bọn Tầu khốn nạn và một hai danh từ khá nặng khác. Nghĩ lại, tôi vẫn thấy chúng rất xứng đáng với những từ ngữ tôi dùng trong lúc quá phẫn nộ đó.
Lập tức có ngay một anh nhà quê nào đó viết ngay một bài trên internet đổ cho tôi là đã xúc phạm cả dân tộc Trung Hoa mặc dù tôi chỉ nói về mấy thằng ma cạo hại đời những người phụ nữ Việt Nam tội nghiệp đó. Anh ta cho là tôi không nên viết như thế, vì lỡ Tập Cận Bình đọc bài báo ấy rồi tức giận đem quân đánh Việt Nam thì sao. Anh ta nói là bài viết của tôi làm cho anh rất tức giận, hơi nóng bốc xì xèo trên đầu.
Rõ thật là ấm ớ. Tôi không bao giờ hoang tưởng đến độ cho rằng Tập Cận Bình sẽ đọc bài báo của tôi rồi nổi giận đem quân đi đánh Việt Nam.
Tôi muốn anh cứ yên tâm. Không cần phải đọc bài báo ấy bọn Tầu khốn nạn ấy cũng đang sửa soạn đánh Việt Nam rồi đấy.
Bọn chúng không cần phải đợi anh ta méc bu đâu.
Đâu phải đi chơi Hoa lục một chuyến, xúng xính mặc một bộ quần áo Tầu vào chụp vài ba bức ảnh xoè răng ra cười vô duyên là về Mỹ ôm lấy đít Tập Cận Bình hít hà rồi lên mặt dọa dẫm, dậy dỗ mọi người được đâu.
Trịnh Công Sơn đã rất sai khi viết "một ngàn năm đô hộ giặc Tầu".
Vẫn còn tiếp tục bị đô hộ và vẫn còn bị nô lệ đấy chứ!

Và ngợm Nguyễn Sinh Hùng có ngay một anh nhà quê làm đúng như lời kêu gọi rất ngu xuẩn rồi đó nhé.