Ngày 28 tháng 10 năm 2013
Bạn ta,
Cách đây không lâu, một bài toán đố được ra cho các học sinh làm với những chi tiết như thế này:
Bạn Võ Tiến Trung ở Quảng Nam mới 8 tuổi đã cùng cô chú đánh Mỹ, cứu nước. Một lần bạn Trung đã dùng lựu đạn diệt 7 tên Mỹ. Một lần khác, bạn ấy lại diệt 7 tên thám báo ác ôn và 3 tên Mỹ. Hỏi cả hai lần ấy, bạn Trung đã diệt tất cả bao nhiêu giặc Mỹ và ác ôn?
Bài toán đố rõ ràng là chỉ nhắm mục tiêu gây căm thù đế quốc và tôn vinh cậu bé anh hùng, dũng cảm (?) bất kể những chi tiết trong đề bài toán mang đầy tính chất bạo động bịa đặt không cần thiết để nhét vào đầu của học sinh . Bài toán như thế không phải là toán của lớp cao, mà có thể là của một lớp thấp nhất của bậc tiểu học. Chuyện làm bài tính cộng không phải là chủ đích của bài toán.
Ngày xưa, những đầu đề toán của chúng ta phải làm trong lớp thì rất khác. Lồng trong những đề toán cũng vẫn là những kiến thức, những hoàn cảnh, trường hợp có thể gặp ở ngoài đời và đọc kỹ vẫn thấy những nét đạo đức, văn hóa của xã hội.
Thí dụ đề toán ra rằng một bác nông dân cầy thửa ruộng rộng bao nhiêu đó trong một ngày, vậy phải mất bao nhiêu ngày, bác mới cầy xong tất cả mấy sào ruộng, mẫu ruộng của bác. Đầu bài toán đưa ra những hình ảnh thanh bình, đơn sơ, hiền lành, gần gũi của người Việt, của xã hội chúng ta sống hồi đó.
Nhưng bây giờ, sau khi cho trẻ làm những bài toán "rực lửa đấu tranh anh hùng" như vậy, người ta ra cho các học sinh còn rất nhỏ ở trong nước làm một bài toán đố như thế này:
Hiện nay Nam 4 tuổi. Tuổi bố gấp 4 lần tuổi Nam . Tuổi mẹ gấp 3 lần tuổi Nam. Hỏi: Bố bao nhiêu tuổi, Mẹ Nam bao nhiêu tuổi.
Để giải bài toán này, học sinh phải ở trình độ biết làm tính nhân và phải thuộc bản cửu chương. Có thể là các học sinh đang học năm thứ hai của bậc tiểu học.
Các em sẽ tìm ra ngay tuổi của bố Nam là 16 tuổi khi lấy tuổi của Nam (4) nhân với 4 để thành 16.
Mẹ Nam gấp 3 lần tuổi của Nam nên lấy 4 là tuổi của Nam nhân với 3 để thành 12.
Bố 16, mẹ 12, con 4 tuổi thì có ngu nhất và thất học nhất nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc như anh hoạn lợn Đỗ Mười, hay anh y tá chích đít Ba Ếch, anh Lê Đức Anh cặp rằng phu cạo mủ đồn điền cao su, anh bẻ ghi xe lửa Lê Duẩn thì cũng phải biết mẹ của Nam đẻ ra Nam khi mới 8 tuổi và bố của Nam lúc ấy mới 12 tuổi.
Đúng là bố lếu bố láo. Về phương diện y học, mới 8 tuổi thì ít có trường hợp làm mẹ được, và bố mới 12 đã bỏ các trò đánh bi đánh đáo để về nhà lo tăng gia sản xuất với cô vợ 8 tuổi.
Đẻ Nam lúc 8 tuổi thì mẹ của Nam phải dính cái bầu lúc khoảng 7 tuổi 3 tháng. Mẹ Nam về với bố Nam chắc khoảng mới 7 tuổi. Được ông bà nội ngoại dậy mấy bài ái tình bửu giám vài tháng sau là đã biệt kinh kỳ nếu đã có kinh kỳ. Tối tối ông bà nội ngoại chắc phải vào tận giường để chỉ cho con dâu, con rể làm sao có Nam cho ông bà nội ngoại bế, nuôi mau ăn chóng lớn đến năm lên 8 tuổi lên đường ném lựu đạn chết cả chục Mỹ Ngụy như bạn Võ Tiến Trung cũng 8 tuổi trong một bài toán đố khác.
Bài toán một cách gián tiếp dậy cho các em tục tảo hôn là trò nên theo. Các nhi đồng nên lấy nhau sớm sớm, vui lắm. Đừng thèm nghe những gì bác đại tướng Võ Nguyên Giáp nói về kế hoạch hóa sinh sản mà cứ … vui chơi cho đỡ buồn, dẹp đại tướng khỏi các sách giáo khoa là đúng rồi còn gì nữa.
Ngày 29 tháng 10 năm 2013
Bạn ta,
Theo tờ Dân Trí số ra tuần này, thì tình trạng sinh viên đại học bán dâm ở Việt Nam là một vấn đề xã hội đáng báo động.
Tờ báo này viết là chuyện đó trước đây vẫn là chuyện hiếm khi xẩy ra, thì nay, chuyện sinh viên đi khách, làm gái gọi đã trở thành chuyện bình thường.
Như vậy chuyện sinh viên sẵn sàng vào khách sạn, lên giường bán dâm là bình thường. Cần ít tiền, đem ngay của trời cho ra trao đổi là có tiền ngay. Giản dị và dễ hiểu như đi kiếm ly cà phê buổi sáng mà thôi. Bình thường là như thế đó.
Đem chuyện này ra nói thế nào chẳng có người vặn lại rằng bộ trước kia không có chuyện đó hay sao. Thực ra thì trước kia, trước năm 1975, cũng có vài ba lần báo chí đề cập đến những chuyện như thế trong một phóng sự về nhóm CTY (Cho Tình Yêu), nhưng những trò đó không vì tiền, mà cũng chỉ có dăm ba người với chi tiết là sinh viên hay học sinh thì cũng khả nghi lắm.
Nhưng nay, một tờ báo trong nước đã phải coi chuyện đó là chuyện đáng để báo động vì những trường hợp nữ sinh viên đi khách, làm gái gọi, bán dâm là chuyện xẩy ra quá thường. Những chuyện như thế xẩy ra nhiều đến nỗi báo Dân Trí dám nói lên mà không sợ bị đổ cho tội viết lách tiêu cực, bầy ra những điều xấu về xã hội chủ nghĩa.
Bài báo kể trường hợp của những nữ sinh viên học tại các đại học lớn ở Hà Nội và luôn cả ở các tỉnh khác. Một số lớn sinh năm 1994 hay 1995. Những người sinh năm 1990 đều bị coi là lớn tuổi. Họ là các sinh viên năm thứ nhất hay năm thứ hai thuộc các đại học mà báo Dân Trí gọi là danh tiếng ở Hà Nội. Facebook và U-tube, điện thoại di động, internet được sử dụng tối đa để liên lạc với các thân chủ. Trong những lời rao trên các mạng xã hội, các cô gái này nói thẳng giá cả, nơi hẹn như các quán karaoke, hay các nhà nghỉ, khách sạn.
Những lời nhắn để quảng cáo cho các dịch vụ mà họ cung cấp có thể làm khiếp vía ngay cả những thành phần dạn dầy kinh nghiệm trong các sinh hoạt đó.
Mới trong các tuổi trên dưới hai mươi, các nữ sinh viên này ăn nói sỗ sàng về giá cả, về cách chiều chuộng, thỏa mãn khách của họ mà nếu Tú Bà có sống lại chắc cũng phải giấy bút ghi chép lại để về dậy cho các đàn em trong cơ sở làm ăn của mụ.
Các nữ sinh viên của văn khoa, luật khoa đại học Sài Gòn trước đây không thể nào có thể làm những chuyện như thế được. Họ cù lần và ngây thơ không thể tưởng tượng được.
Thập thò cửa giảng đường cả mấy tháng trời cũng không dám lại gần các cô. Bạo lắm là đề nghị chép cours cho các chị là cùng. Ly soda, trái dừa ở công trường con rùa là nhiều lắm. Chẳng bù cho bây giờ ngoắc tay một cái là có thể quan hệ ngay trong nhà nghỉ nếu đúng giá, tiền trao, cháo múc như với một số các sinh viên đại học nổi tiếng ở Hà Nội.
Xã hội nào đã sản sinh ra cái thứ sinh viên đại học dễ sợ như thế? Đó là đạo đức mới của Việt Nam sao? Đạo đức ấy đã tạo ra tình trạng suy đồi đến mức phải báo động như báo Dân Trí đã viết hồi tuần trước hay sao?
Thế mà cứ hét nhắng lên là tàn dư đồi trụy mà Mỹ Ngụy để lại.
Ngày 30 tháng 10 năm 2013
Bạn ta,
Ở một khu rừng thuộc công viên quốc gia Cát Tiên, thuộc Bảo Lộc, Bình Phước, người ta đọc được tấm cáo phó gắn trên một thân cây nguyên văn như sau:
CÁO PHÓ
Chúng tôi đau đớn báo tin cùng thân bằng quyến thuộc (nếu còn lẩn quất đâu đó trong rừng) là anh tê giác Java cuối cùng đã thiệt mạng cách đây ít lâu. Ngày giờ chính xác khi anh qua đời hiện không rõ vì khi tìm thấy anh, chúng tôi chỉ thấy một đống xương. Chiếc sừng của anh cũng bị cưa đứt mang đi không tìm thấy được.
Và như thế, anh đã rời chúng ta, nơi anh đã sống suốt hai mươi mấy năm cùng thân thuộc gia đình, hậu duệ của tổ tiên anh, những cụ tê giác từng đem mạng sống ra đổi lấy bình an cho đất nước Việt Nam trong những chuyến triều cống các triều vua phương Bắc cùng với những hạt trai mò được ở biển đông, các học trò đầu óc lỗi lạc, sách vở của người Việt trước tác… Chính vì những suy nghĩ ngu xuẩn của bọn Tầu cho rằng uống chất bột mài từ sừng tê giác có thể giúp chúng cải thiện sinh hoạt tình dục của chúng mà nhiều người tin theo, đi kiếm sừng tê nên đã đem thảm họa cho tổ tiên và anh tê giác ở rừng núi Việt Nam.
Trải qua bao nhiêu năm chiến tranh, gia đình anh vẫn sống sót ở Cát Tiên mà nay, chinh chiến không còn nữa thì anh tê giác cuối cùng cũng không còn nữa.
Các bạn bè của anh như cọp và voi, luôn cả mấy anh sao la không biết còn sống tiếp được bao nhiêu lâu nữa.
Người ta đang rủ nhau sang Nam Phi để mua giấy phép săn tê giác cung cấp cho bọn ngu dốt tin là sừng tê trị được bá bệnh sau khi anh tê giác yêu mến của chúng tôi bị bắn hạ hồi tháng qua.
Chúng tôi xin chia buồn cùng tang quyến mặc dù chắc không còn được ai nữa. Cầu mong Chúa nhân từ đón nhận linh hồn anh tê giác về nhà Chúa. Xin Đức Phật từ bi mở cửa cho anh nhập niết bàn thoát ảnh trầm luân đau khổ của quê hương Việt Nam nơi giống tê giác của anh sống hiền lành suốt mấy ngàn năm nay.
Cầu mong đứa nào giết anh lấy sừng mài ra ăn uống với nhau sẽ mắc đủ mọi thứ nan y, quái chứng và nhất là liệt dương luôn hết thuốc chữa cho đáng đời nhà chúng nó.
Thành kính phân ưu.
Ký tên: Voi, trâu rừng, bò tót, cọp, beo, gấu, trăn, sao la, tê tê, cá sấu, khỉ, voọc, vượn, chim chóc, ễnh ương, cóc nhái, sếu, bạch hạc, cò, cáo, chồn…
Và đó cũng là tin chính thức về sự qua đời của con tê giác Java cuối cùng ở Việt Nam. Thân quyến anh còn một số sống ở Nepal, Ấn độ và Indonesia không về kịp để nhận xác của anh. Tội nghiệp anh phải sống ở cái miền đất khốn nạn này biết là bao nhiêu.
Ngày 1 tháng 11 năm 2013
Bạn ta,
Thông tấn xã Nga cho biết chiếc tầu ngầm đầu tiên mà Nga đóng cho Việt Nam sẽ được chuyển giao cho hải quân Việt Nam vào ngày 7 tháng 11 và sẽ về đến Việt Nam khoảng đầu năm tới.
Đây là một trong tổng số 6 chiếc tầu ngầm mà Nga sản xuất cho Việt Nam. Hiện nay hai chiếc đã đóng xong. Chiếc thứ hai đang còn được cho chạy thí nghiệm. Nhà cầm quyền Việt Nam không nói gì nhiều về những chiếc tầu ngầm mua của Nga trong khi đáng lý ra cũng phải nói qua về những món hàng mới mua này mới đúng.
Nhưng nói ra như thế sẽ làm phiền lòng ông chủ Bắc kinh thì sao? Dám mua tầu ngầm về để chống lại tầu chiến của Trung quốc à? Làm gì có chuyện đó. Tầu bè của … Tầu bắt nạt ngư dân Việt Nam, đâm hỏng bao nhiêu tầu
đánh cá của người Việt, gây thiệt hại tính mạng cũng như tài sản của những người đánh cá Việt Nam khốn khổ suốt mấy năm nay thì hải quân Việt Nam (đã) có dám làm gì đâu. Tầu của Tầu treo cờ ngũ tinh rõ ràng nhà nước cũng đâu có dám nói rõ là tầu Tầu, phải nói là "tầu lạ" từ bao nhiêu lâu nay đó không thấy sao?
Không dám nói động tới những chiếc tầu Tầu đó thì chuyện tăng cường sức mạnh cho hải quân Việt Nam, dùng hải quân can thiệp, bênh vực cho những người đánh cá Việt Nam ngay trên vùng biển của Việt Nam làm gì có được!
Chiếc tầu ngầm đầu tiên được chuyển cho Việt Nam mang số HQ 182 được đặt tên là Hà Nội. Năm chiếc còn lại có tên là Thành phố Hồ Chí Minh, Hải Phòng, Đà Nẵng, Khánh Hòa và Bà Rịa Vũng Tầu.
Và đó là những chi tiết đáng nói ra ở đây. Không cần phải nói nhiều về chiều dài, sức trọng tải, giãn nước, võ trang các thủy lôi và phi đạn nào. Chi tiết đáng nói là tên của các chiến hạm. Tất cả, kể luôn cả hai chiếc lớp Gepard 3.9 đã tiếp thu đều được đặt cho những cái tên không hề dính líu gì đến những chiến tích lẫy lừng của thủy quân Việt Nam trong những cuộc chiến chống lại quân xâm lược phương Bắc. Hà Nội Hải Phòng, Hồ Chí Minh, Đà Nẵng, Khánh Hòa Bà Rịa không chứng kiến một trận đánh với quân nhà Hán, quân Nguyên, quân Minh, quân Thanh nào hết. Hai ông vua Lý Thái Tổ và Đinh Tiên Hoàng đều rất có công trong lịch sử nhưng cả hai, không ông nào đánh nhau với giặc Tầu một trận nào.
Đụng tới bọn Chệt xâm lược, dẫu cho là trong quá khứ, cũng làm mất lòng các thái thú thì sao?
Vậy nên có một cái tên rất thích hợp để đặt cho chiếc HQ 182 nhưng chính phủ ta không dám nhắc đến.
Đó là tên của một người gốc tỉnh Hải Dương, người đã hết lòng phò Trần Hưng Đạo, một người vô cùng dũng cảm giỏi nghề bơi lội, có thể lặn sâu dưới nước. Trong một trận đánh ở gần Vạn Kiếp, người cận vệ này của Trần Hưng Đạo đã lặn xuống nước, đục thuyền giặc Nguyên, đánh đắm nhiều chiếc, đóng góp đáng kể vào chiến công trên sông của lực lượng hải quân nhà Trần.
Người đó là ông Phạm Hữu Thể, một bộ tướng tài giỏi của Trần Hưng Đạo. Yết Kiêu, tên hiệu của ông, theo Đại Việt Sử Ký Toàn Thư của Ngô Sĩ Liên, là tên của một loài chó săn mõm ngắn. Tên này do Hưng Đạo Vương đặt cho ông.
Nay dùng tên Yết Kiêu để đặt cho tầu ngầm là đúng nhất. Nhưng đặt tên chiến hạm bằng tên của một anh hùng chống giặc phương Bắc thì các quan thái thú động lòng, tức giận thì ăn nói thế nào đây?
Cho nên có tầu ngầm đặt cho cái tên còn sợ húy kỵ thì làm sao có chuyện đem tầu ra dùng để bảo vệ lãnh hải và người dân đánh cá khốn khổ được.
May là không mua cái tầu mục nát phế thải về … coi chơi rồi lấy tiền chia nhau như cái đống sắt vụn của Vinashin ấy chứ!