January 26, 2014

January 26, 2014

Ngày 20 tháng 1 năm 2014
Bạn ta,
Cuốn lịch năm 2014 in ở Hà Nội, quà tặng đầu năm của một ngân hàng dành cho các thân chủ, có đưa ra một khám phá khá mới về hồ Hoàn Kiếm.
Ngay ở tờ lịch ngày đầu năm, ngày 1 tháng 1, người ta đọc được mấy dòng về hồ Gươm. Đọc xong thì thấy một chi tiết khá mới về Lê Lợi mà nhiều người chưa được nghe bao giờ.
Mấy dòng chữ ấy nguyên văn như thế này: "Hồ Hoàn Kiếm (Hà Nội) gắn liền với truyền thuyết Rùa Thần đòi gươm, Một lần nhà Vua dạo (sic) chơi bằng thuyền trên hồ bắt gặp một sinh vật là (sic) Rùa lớn nổi lên bơi về phía Ngài, bấy giờ Vua liền rút gươm ra để xua Rùa đi nơi khác, nhưng Rùa bất ngờ ngậm lấy thanh gươm rồi lặn mất xuống lòng hồ. Từ đó hồ được đặt tên là Hồ Hoàn Kiếm."
Không kể những lỗi về chấm câu, đặt câu, hành văn ngô nghê (...gặp một sinh vật là Rùa lớn nổi lên...), đoạn viết trên tờ lịch cho rằng rùa bơi về phía thuyền của vua Lê, bị vua Lê tuốt gươm đuổi rùa đi chỗ khác. Bất ngờ rùa xông tới, cướp thanh kiếm của vua Lê rồi lặn mất.
Như vậy, theo tờ lịch, không hề có chuyện rùa thần đòi lại thanh bảo kiếm Thuận Thiên mà vua Lê đã được thần Kim Qui trao cho để đánh quân Minh. Sử chép rằng Lê Lợi dẹp được ngoại xâm, rùa thần hiện lên đòi lại thanh gươm quí nên vua Lê đặt tên cho hồ là hồ Hoàn Kiếm. Nhưng theo những dòng chữ trên tờ lịch thì con rùa du côn bơi sát thuyền của nhà vua và cướp lấy thanh gươm như chuyện ăn cướp mỗi ngày xẩy ra hàng mấy chục vụ ở Hà Nội chứ chẳng hề có chuyện trả lại gươm (hoàn kiếm) như các sách sử từ bao lâu nay vẫn viết.
Thế là lại một huyền thoại rất đẹp của sử Việt bị xuyên tạc bởi một cây viết láo lếu thất học, văn chương nhảm nhí.
Theo tờ lịch ấy, thì các bộ sử Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, Việt Sử Tân Biên, Lịch Triều Hiến Chương Loại Chí... của Ngô Sĩ Liên, Lê Văn Hưu, Phan Huy Chú ... là toàn tầm bậy hết. Rùa hồ Gươm chỉ là một con rùa du côn sống bằng trò cướp giật như bọn hậu duệ của nó chạy đầy đường Hà Nội, ngồi cả ở Bắc Bộ Phủ như con X nhái, cóc, cắc ké ... tầm bậy tầm bạ chứ không bao giờ có chuyện rùa trao gươm Thuận Thiên do tay Lê Thận dâng lên cho Lê Lợi.
Huyền thoại rùa thần trao gươm cho Lê Lợi tuy là chuyện do Nguyễn Trãi bầy ra để tạo danh tiếng cho Lê Lợi hệt như chuyện bôi mỡ lên lá cây cho kiến ăn thành những chữ "Lê Lợi vi quân, Nguyễn Trãi vi thần" nhưng trong giai đoạn lịch sử của thời bị nhà Minh đô hộ thì đó lại là chuyện rất cần cho công cuộc kháng Minh.
Những huyền thoại rất đẹp đó đã giúp vận động được người dân đứng lên để cùng Lê Lợi đánh đuổi bọn "cường Minh tứ ngược" giải phóng đất nước. Huyền thoại rùa thần không những chỉ đẹp mà còn cần thiết cho cuộc kháng Minh của Việt Nam thời ấy. Dân tộc nào trên thế giới cũng có những huyền thoại đẹp và oai hùng tiền nhân để lại.
Ngày nay, Hà Nội có một cái hồ rất đẹp có những gắn liền với một thời hùng anh của sử Việt thì bị một đứa dốt nát, ngu xuẩn tìm cách đập tan cái huyền thoại đầy thi vị đó bằng chi tiết vua Lê cầm gươm đuổi con rùa và bị con rùa chôm mất thanh gươm (chắc để đem bán lấy tiền chơi game).



Con rùa có tên khoa học là Rafetus Leloii (Lê Lợi) được đặt dựa theo huyền thoại Lê Lợi trả gươm Thuận Thiên và vì lý do đó, hồ mới mang tên Hoàn Kiếm nghĩa là trả lại thanh kiếm. Không biết tên ngu dốt nọ viết xuống những chi tiết nhảm nhí là vì nó dốt hay nó làm thế để bôi bẩn một huyền thoại đẹp chỉ vì huyền thoại đó xoay quanh chuyện đánh đuổi quân Minh mà bọn cướp ở Bắc kinh rất không muốn nghe.
Đặt tên cho mấy cái tầu chiến của hải quân mà còn né không dám dùng tên của các nhân vật lịch sử Việt Nam có công đánh Tầu vì kỵ húy, sợ mấy thằng ba Tầu buồn, thì nay bôi bẩn cái huyền thoại Lê Lợi trả gươm cho rùa thần cũng chỉ là chuyện dễ hiểu.
Ngay cả những chuyện vừa mới xẩy ra trong lịch sử lâu dài của Việt Nam mà còn bị bọn chó má xuyên tạc , bôi bẩn như lòng yêu nước của người Việt miền Nam thì chuyện rùa thần và thanh gươm diệt Minh của Lê Lợi bị dung tục hóa đi là điều thường tình của bọn chó.
Trong khi đó, nhà nước chỉ mới nói là đã ghi nhận chuyện đó, đang nghiên cứu để xử lý.

Ngày 23 tháng 1 năm 2014
Bạn ta,
Một người đàn ông tên Lê Hiếu Đằng vừa qua đời tại Sài Gòn hôm 22 tháng 1, ở tuổi 70. Một vài tờ báo loan tin này và gọi đó là một tin buồn.
Tôi không thấy buồn một chút nào về chuyện ông ta chết. Ông đã sống một cuộc đời dài: 70 năm, trong chiều dài này, ông có 45 năm là đảng viên đảng Cộng Sản Việt Nam. Chuyện buồn, thôi thì cứ để cho các đồng chí của ông, các bạn sinh viên trong các tổ chức tranh đấu nội thành của ông buồn là đủ. Những nạn nhân của ông không coi đó là tin buồn.
Làm một vài con tính nhỏ thì người ta thấy ông trở thành đảng viên từ năm ông 25 tuổi. Khi ấy, ông còn là sinh viên của đại học Sài Gòn. Chắc chắn ông đã phải hoạt động rất tích cực cho Cộng Sản từ trước khi được kết nạp vào đảng. Phải có quá trình sinh hoạt với Cộng Sản suốt mấy năm mới được cho vào đảng. Không ai xin vào đảng là được thu nhận ngay.
Ông là sinh viên của đại học Sài Gòn. Lợi dụng không khí tự do của thủ đô, ông cùng đám bạn bè ăn phải bả Cộng Sản đã tích cực đánh phá chế độ từng nuôi dưỡng ông và do đó, ông đã đóng góp rất nhiều vào việc làm cho Việt Nam Cộng Hòa rơi vào tay Cộng Sản. Sau ngày Sài Gòn đổi chủ, ông được nhà cầm quyền Cộng Sản đãi ngộ xứng đáng, được trao cho những công việc quan trọng. Ông từng là phó chủ nhiệm, phó tổng thư ký , phó chủ tịch hội đồng tư vấn này, ủy ban trung ương nọ... Ông rất sung sướng nhận những bổng lộc mới của Cộng Sản trong gần bốn mươi năm cho mãi tới hai ba tháng trước khi qua đời.
Trong gần bốn mươi năm giữ những chức vụ ấy ông không hề lên tiếng về những khổ đau mà người dân Việt Nam phải gánh chịu dưới ách cai trị của bọn trâu bò. Ông không thể không chứng kiến trò bỏ tù, đầy đọa hàng mấy trăm ngàn người trong các trại tập trung khổ sai ngay sau năm 1975. Ông không thể nói là không biết những hoạt động bán nước của bọn chóp bu trước cũng như sau năm 1975. Ông không thể nói là không nhìn thấy tình trạng sa đọa đến cùng cực của xã hội Việt Nam, hàng triệu người bị biến thành nô lệ, đầy tớ cho các nước ngoài, phụ nữ bị đem bán đưa đi làm đĩ và hàng ngàn chuyện sai quấy khốn nạn khác mà bọn chó má đã trùm lên đầu người dân cả hai miền đất nước. Không thấy được những điều đó thì ông là người vô cảm không thể tha thứ được. Nếu không, ông cũng là đồng lõa của những việc làm khốn nạn đó. Trong suốt 45 năm là đảng viên của đảng Cộng Sản Việt Nam. Mãi đến cuối năm 2013 ông mới tuyên bố từ bỏ đảng Cộng Sản Việt Nam vì ông nói là ông nhận ra đảng Cộng Sản chỉ là một tập đoàn đi ngược lại lợi ích của nhân dân.
Ô hay, ông ở trong cái chăn khốn nạn đó trong suốt gần bốn mươi năm mới thấy ra điều đó hay sao? Ông không phải là thành phần thất học. Ông từng tốt nghiệp đại học của miền Nam.Đáng lẽ ra, ông phải nhìn ngay ra những việc làm xấu xa tàn ác đê hèn chó má của bọn cầm quyền Hà Nội. Ông không phải là người đứng ngoài. Ông có mặt và hoạt động ở ngay trong guồng máy Cộng Sản. Ông đã sống nhiều năm dưới cả hai chế độ mà vẫn không làm nổi một việc so sánh nhỏ để thấy ra những điều tệ lậu của nhà cầm quyền Cộng Sản sớm hay sao? Ông phải đợi gần bốn mươi năm mới nhìn ra thực chất của bọn Hà Nội ư?
Việc ông làm, ra khỏi đảng Cộng Sản sau khi nhìn ra mặt trái của cái chế độ đã đè lên đầu, lên cổ người dân miền Bắc suốt từ năm 1954 và người dân miền Nam từ sau năm 1975 và mới chỉ lên tiếng đòi thay đổi hồi cuối năm ngoái chỉ là một việc làm quá ít và quá trễ.
Chính ông đã đóng góp rất nhiều cho việc củng cố cho chế độ và giúp để cho tiếp diễn những chuyện không hay đó.
Nếu ông sớm nhìn ra những chuyện khốn nạn của bọn cướp ở Hà Nội thì có lẽ cái chết của ông còn đáng để được coi như là một tin buồn. Chứ đến bây giờ ông mới chết thì tin ông chết chỉ có thể là tin buồn cho vài ba người là cùng.
Những đóng góp của ông cho những việc làm tàn độc của Cộng Sản Việt Nam là những đóng góp lớn. Nó càng lớn thì mức độ đau buồn khi nghe tin ông chết càng nhỏ đi.
Chuyện vài ba tên công an kéo đến giật đi mấy cái biểu ngữ, vòng hoa viếng ông chỉ là chuyện dễ hiểu xẩy ra cho những người chơi với bọn chó dại. Chơi với chó thì bị chúng nó đối xử như vậy là đáng đời ông.
Còn những món nợ ông còn mắc của người Việt thì chúng tôi cho ông thiếu. Buồn về cái chết của ông thì không.

Ngày 24 tháng 1 năm 2014
Bạn ta,
Lái xe ở quận Cam thỉnh thoảng người ta thấy những quảng cáo nghe rất lạ, nếu là người không sử dụng hay không hay biết gì về những dịch vụ mà các cơ sở này cung cấp.
Những tấm bảng quảng cáo gắn ở cùng khắp đầu đường xó chợ chào khách cho những dịch vụ như du lịch, du học, quốc tịch với hai chữ như một cam kết chắc nịch ở dưới: BAO ĐẬU.
Tại sao lại rao bán cả những bao đậu? Mà đậu gì? Dậu đen, đậu đỏ hay ... đậu phọng?
Những người không biết chuyện sẽ nêu ra những thắc mắc như thế. Nhưng đậu đây là qua khỏi, thoát, bảng vàng ghi danh trong những cuộc thi để nhập quốc tịch. Nếu không thì khi nhờ các văn phòng dịch vụ đứng ra lập hồ sơ xin đi du học, du lịch ở Mỹ thì được sứ quán Hoa kỳ chấp thuận, không bị bác.
Văn phòng cung cấp cách dịch vụ đó chắc là có tay trong ở sứ quán hay lãnh sự Mỹ ở Việt Nam để tạo dễ dãi cho các đơn xin đi Mỹ, nên mới dám bảo đảm, bao, cam kết ... cho tới khi bị bắt như một nhân viên ngoại giao Mỹ ở tòa tổng lãnh sự Hoa kỳ tại Sài Gòn mới đây. Đó là bao đậu.
Khi đọc thấy quảng cáo du học mà bao đậu thì nhiều người đã vui sướng nhẩy cẫng lên mừng là cứ sang Mỹ học là được bao đậu, mang vài cái bằng về nước rồi về quê làm mắm ruốc hay xin làm công an ăn cướp những bản văn về quốc tế nhân quyền như một nhô con tại một cuộc biểu tình của những người dân tranh đấu đòi nhân quyền cách đây không lâu.
Nhưng không phải là như vậy. Bao đậu chỉ là mấy cái bao đậu xanh, đậu đỏ bánh lọt, bao đậu phọng da cá. Bao đậu là cam kết nộp đơn xin du học qua văn phòng lo dịch vụ làm đơn là người xin sẽ được chấp thuận để cho đi Mỹ học tại các đại học ở Hoa kỳ. Còn sang đến Mỹ, cắp sách đến các đại học Mỹ, cuối năm đi thi có qua khỏi các kỳ thi hay không thì đó lại là chuyện khác. Vì thế, bao đậu là chỉ bao khúc đầu, kiểu như bao đến cửa tiệm mà thôi. Vào ăn thì chuyện trả tiền là không có bao gì hết.
Muốn được bao đậu thì cứ ở Việt Nam là có bao đậu ngay. Hà cớ gì phải sang Mỹ, bưng (phở, bún bò) hay mua xe đắt tiền trả tiền mặt, đi chơi cho đã đời cho sướng đời con ông cháu cha bọn du đãng côn đồ ở trong nước.
Nhưng thực ra, chuyện bao đậu đại học ở Mỹ không bao giờ có. Muốn bao đậu đại học thì cứ ở Việt Nam. Nhiều khi chẳng thi cử gì cũng vẫn có bằng đem về dọa ngáo ộp chơi như một cậu nào ở Phú Thọ, một chữ tiếng Anh không biết, lại chẳng bao giờ ra khỏi Việt Nam hay sang đến Mỹ mà vẫn có bằng MBA đem về nhà treo chơi cho bõ những ngày cơ cực. Cứ bỏ ít tiền ra mua là các lái bằng mấy cái bằng là có bằng ngay. Không thì mua cái bằng giả bán đầy đường cũng được. Nhưng nghĩ lại thì cần gì phải làm mấy việc nhiêu khê đó. Cứ xưng là có bằng cử nhân luật sau mấy năm ở trong rừng là thành thằng cu Ba Ếch ngay đó à.
May quá, chuyện du học và được bao đậu để tốt nghiệp các đại học ở Mỹ là chuyện vẫn chưa thể làm được như chuyện học hành ở Việt Nam.

Chỉ mới có chuyện bao bố, bao tải, bao thơ, bao bì, bao cấp, bao đồng, bao cao su. Đậu thì chỉ có đậu hủ, đậu bắp, đậu mùa, đậu cu... ve hay củ đậu mà thôi.