DÁNG KIỀU THƠM
Đọc nhiều lần bài Tây Tiến của Quang Dũng rất nhiều lần mà rốt cuộc tôi chỉ nhớ
được câu “đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm”. Nhưng thực ra, hình ảnh những
người đẹp Hà Nội của ông không bao giờ xa hẳn ông, xa hẳn những câu thơ của ông.
Lúc nào cũng thấy họ thấp thoáng. Lúc “trong đáy cốc, nói cười như chuyện
một đêm mơ” , lúc “áo mỏng buông hờn tủi”, lúc “rạt rào” những
“dòng lệ thơ ngây”…
Tôi ở Hà Nội trong những năm còn rất bé. Ký ức về thành phố này không có được
bao nhiêu. Hồi ấy tôi còn quá nhỏ. Nhớ được mấy con đường gần nhà đã là nhiều
lắm. Thỉnh thoảng theo người lớn đến vài ba nơi mà tôi cũng chỉ nhớ được một
hai cái tên đường. Chưa có được cả một mối tình. Nhưng tôi vẫn còn nhớ được vài
ba khuôn mặt mà nếu có liều lĩnh gọi đó là những dáng kiều thơm thì cũng có thể
tạm coi là được.
Cạnh nhà tôi là gia đình một ông giáo. Ông có một cô con gái mà tôi nghĩ là đẹp
lắm. Cô tên là Th. Chắc cô phải hơn tôi sáu tuổi là ít. Gia đình ông sống kín
đáo, không bao giờ nghe thấy bất cứ một thứ tiếng động hay tiếng người nào từ
nhà ông bay vọng ra. Ngay cả mấy ông chú của tôi cũng không biết được bao nhiêu
về cô. Có thể tôi lại còn biết cô hơn cả mấy ông chú rất tinh nghịch của tôi là
đàng khác. Trong lớp nhạc ở phố Cửa Nam, một hôm tôi thấy cô đến để nhờ ông nhạc
sĩ dậy đàn cho tôi tập cho cô hát bài Tình Thắm của Vũ Nhân. Mấy câu đầu của bài
hát ở lại với tôi từ đó…
Tôi nhớ một chiều xa xôi chớm thu. Em đến thăm tôi một chiều khi nắng vàng. Cỏ
cây dường như khoe sắc thắm, nghiêng nghiêng đón gót người đi yêu đương dâng
sóng tình mến…
Mấy tháng sau, gia đình tôi di cư vào Nam, nhưng bài hát ấy thì vẫn còn trong ký
ức của tôi, và cô vẫn đến “thăm” tôi những chiều khi nắng vàng, có hoa cỏ dâng
sóng tình mến…
Tôi tiếc không có thêm được mười tuổi để chuyến đến thăm như trong ca khúc
của Vũ Nhân có thể diễn ra trong những tháng ngày ở Hà Nội.
Gia đình cô có đi Nam không thì tôi không cách nào biết được. Cuộc sống đưa đẩy,
tôi quên hẳn cô Th. Cô có vào Sài Gòn, có sống ngay cùng ở cái thành phố ây có
khi tôi cũng không biết. Tới tuổi biết đi tìm cô (nếu gia đình cô ở Sài Gòn)
thì tôi lại không ở thành phố đó mấy năm. Rồi những quen biết mới, những nơi
sống mới lại càng đưa tôi đi xa thêm nữa.
Th. không còn ở trong đầu óc của tôi nữa. Chỉ thỉnh thoảng lắm, khi nhớ lại
vài ba câu trong bài hát cũ, Th. mới xuất hiện. Th. của tuổi 16 hay 17, chiếc áo
dài trắng, đôi guốc cô để dưới chân cầu thang khi leo lên căn gác có lớp dậy
nhạc ở phố Cửa Nam, mùi mái tóc bay nhẹ khi cô cúi xuống tìm bản nhạc trên cái
pupitre của tôi.
Chắc dáng kiều thơm thì phải như thế.
Bây giờ, chắc cô đã phải 75 hay 76 tuổi. Cô chắc phải làm bà nội, bà ngoại vài
ba lần. Cô ở đâu sau những dâu biển tang thương của đất nước? Cô ở lại Hà Nội
hay cô cùng gia đình đi Nam, vào Sài Gòn, Đà Lạt hay Huế? Hay cô cũng di tản ra
nước ngoài?
Nếu ở lại Hà Nội, cô có còn ở lại khu nhà cũ ở gần Văn Miếu không? Cô có trở thành cán bộ, lấy một anh chồng răng đen mã tấu nhà quê nhà mùa không? Cô có dọn về một căn “hộ” trong một khu tập thể nào không, ngày ngày lo cho anh răng đen mã tấu để cho chàng chiều chiều co cẳng hút thuốc lào vặt nói phét ông ổng khắp khu nhà không?
Nếu ở lại Hà Nội, cô có còn ở lại khu nhà cũ ở gần Văn Miếu không? Cô có trở thành cán bộ, lấy một anh chồng răng đen mã tấu nhà quê nhà mùa không? Cô có dọn về một căn “hộ” trong một khu tập thể nào không, ngày ngày lo cho anh răng đen mã tấu để cho chàng chiều chiều co cẳng hút thuốc lào vặt nói phét ông ổng khắp khu nhà không?
Và lũ con, cháu nội ngoại của cô có đứa nào chửi thề luôn miệng, động một chút
là lôi nhau ra đường đánh nhau xong còn xé quần áo của nhau ra cho lũ bạn mất
dậy thu video clip tung lên mạng mà báo chí đã thuật lại hàng trăm vụ hay không?
Tôi chưa về Việt Nam bao giờ, mà có về thì cũng chẳng dám lần về khu nhà cũ để
hỏi thăm kiếm cô đâu.
Vô phúc gặp ngay một con mụ cán bộ mặt mũi đanh ác chửi cho môt trận, lại hắt
cho một chậu nước bẩn vào mặt kèm theo một cái bĩu môi trông như ông Phạm văn
Đồng lúc xấu trai nhất thì đau đớn cho đời khỉ già lưu vong biết là bao.
Không dám đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm nữa đâu. Bố bảo cũng chịu thua.
NGƯỜI VIỆT TỬ TẾ
Trong những năm gần đây, có lúc tôi đã đi tới một sự suy nghĩ rằng ở Việt Nam
không còn có được bất cứ một cái gì tử tế, tốt đẹp sót lại trong cái đất nước
này nữa. Bản tính, đạo đức, lối sống, con người, tình cảm, luân lý… tất cả đều
đã phá sản hoàn toàn từ sau năm 1954 ở miền bắc và sau năm 1975 ở khắp cả hai
miền bắc và miền nam. Người Cộng sản, như Vaclav Havel, tổng thống đầu tiên của
Tiệp Khắc không Cộng sản đã nói, có một cái tài đặc biệt là có thể làm xấu đi
tất cả những gì tốt đẹp của con người. Ông đã nói như thế khi dẫn một người bạn
đi thăm một vài nơi ở thủ đô Praha. Những cái xấu xa đó không phải chỉ ở mặt
ngoài của đất nước, mà còn luôn cả những cái ở bên trong con người Tiệp Khắc.
Ông Havel cho là phải mất rất nhiều năm mới gột bỏ được những cái xấu xa đó mà
Cộng sản tạo ra cho đất nước của ông. Tôi thấy ông nói rất đúng khi nhìn về đất
nước của mình.
Nhưng có thể tôi đã lầm. Vẫn còn một Việt Nam rất đẹp, rất tử tế, rất nhiều tình
của người đối với người. Những thứ mà ngay cả ở nước Mỹ, ở một vài nước tôi đã
có dịp đi học, đi làm, sinh sống, và luôn cả ở miền Nam thời trước năm 1975
cũng không được tốt đẹp như Việt Nam bây giờ.
Người Việt, tôi thấy, chưa bao giờ đối xử với nhau được như cách người ta đối xử
với nhau như ở Việt Nam ngày nay.
Trước năm 1975, anh em ruột thịt trong nhà, bạn bè thân cũng như sơ, họ hàng
thân thuộc gần xa … chưa bao giờ tôi thấy ai đối xử với nhau đẹp như một vài
trường hợp như ở Việt Nam ngày nay.
Báo chí trong nước mới đây có viết mấy bài về một người đàn ông ở Bến Tre,
ông Trần Văn Truyền, nguyên ủy viên trung ương đảng, nguyên thanh tra chính phủ
nay đã về hưu. Ông lui về nghỉ tại một căn biệt thự xây trên một khu đất rộng
trên một ngàn mét vuông làm toàn bằng vật liệu như gỗ quí, đồ đạc trong nhà toàn
những thứ đắt tiền trong một kiến trúc rất đẹp chung quanh có tường cao, trang
trí bằng những mặt trống đồng lịch sử và cổ điển.
Ngoài ra, ông Truyền và gia đình cũng còn làm chủ một số bất động sản, biệt thự
rất lớn và đắt tiền ở Sài Gòn, khu đô thị Phú Mỹ Hưng và phường Thảo Điền thuộc
quận 2…
Khi thấy một giới chức chính phủ về hưu mà nhà cửa kinh khủng như vậy thì nhiều
người cũng đâm ra thắc mắc. Làm sao lương lậu chính phủ phát mà có được nhiều
tiền để (nhiều) nhà cao cửa rộng như thế thì ông Truyền cho biết đất đai là ông
thừa hưởng của mẹ để lại, con trai mua thêm khu đất hoang nằm sát cạnh biếu ông
để ông làm nhà. Đó là một chuyện tốt đẹp thứ nhất. Gia tài mẹ để lại thì anh em
cho ông hết, không thèm tranh chấp đánh nhau vỡ đầu, kiện lên kiện xuống. Con
trai chí hiếu thì mua miếng đất bên cạnh biếu bố cho bố xây nhà, không hề có
chuyện cướp đất hương hỏa của bố, đuổi hai con khỉ già ra chợ Bến Tre bán vé số
độ nhật.
Có đất rồi nhưng làm thế nào có nhà ở cho bõ những ngày cơ cực? Dễ thôi. Ông có
một cô em gái nuôi thấy vậy bèn tặng ông một số tiền để xây lên mấy tầng, có mái
vòm, ao cá, vườn cây, lối xe ra vào thoải mái không phải tránh nhau, gắn camera
khắp nơi cho an toàn…
Đó là chuyện tốt đẹp và tử tế thứ hai. Em gái nuôi ở cái lỗ nào chui ra mà sao
tốt như thế? Ông chỉ cho tôi chỗ để kiếm một hai đứa đem về cung phụng vài năm
coi chúng nó có tặng cái nhà nào không , hay giúp xây cho cái hộ (?) nào chăng.
Tuần qua, báo trong nước đăng tin giám đốc sở tài nguyên Đào Anh Kiệt khai với
công an là bị mất trộm ngay tại sở làm (ở Sài Gòn) một món tiền lên tới 1 tỉ
đồng và 30 ngàn đô la Mỹ. Ông cho biết định mang số tiền đó đi mua nhà cho con
trai. Ôi đúng là một người cha tử tế. Ông khai với cảnh sát và cũng nói với báo
chí rằng sối tiền đó là tiền mồ hôi nước mắt ông dành dụm từ nhiều năm nay mới
có được chứ không hề là tiền tham nhũng mà có.
Đất nước chúng ta vậy ra càng ngày càng khá ra. Mồ hôi và nước mắt bây giờ rất
có giá là như thế. Cứ đem hai thứ ấy ra đổi là khối tiền, mà tiến tỉ chứ bộ cứt
sao!
Tội nghiệp Robin Williams sao ra đi sớm vậy? Chứ nếu ở tới hôm nay, nghe hai
chuyện này cũng được một trận cười thỏa thích, cam đoan hết trầm cảm ngay, khỏi
phải đi tìm cái chết quá sớm như thế. Hay cũng có khi nghe xong, cười quá cũng
lại chết thì sao!
Rõ khổ.