KHÁCH ĐẾN CHO TA …MỘT TẤM HÌNH
Phạm Quang Nghị, một cán
bộ cao cấp của Việt Nam (bí thư thành ủy Hà Nội) trong chuyến viếng thăm Mỹ mới
đây (úp mở là một chuyến đi ngoại giao thay cho Phạm Bình Minh vì một lý do nào
đó Minh không đi Mỹ được) đã giở ra một trò hết sức trẻ con và mất dậy. Việc làm
của y là một việc làm vô giáo dục, bất chấp mọi nghi lễ thủ tục ngoại giao cơ
bản đồng thời lại cho thấy rõ cái bản chất vô giáo dục và trẻ con của y và những
… con tương cận.
Về nước thế nào Nghị chẳng
khoe nhắng lên rằng nó đã cho tên giặc lái John Sney Ma Can (sic) một đòn đau mà
tên thiếu tá không quân Mỹ này chỉ biết cười nhận món quà của nó.
Nghị mang tặng thượng nghị
sĩ John McCain bức ảnh chụp tấm bia dựng ở bờ hồ Trúc Bạch, nơi ông McCain bị
bắn rơi trong một phi vụ oanh tạc nhắm vào Hà Nội hôm 26 tháng 10 năm 1967.
Chuyện ông McCain bị bắn
rơi, rồi sau đó bị giam ở Hỏa Lò chắc không phải là kỷ niệm vui trong đời binh
nghiệp của ông. Máy bay bị bắn rơi xuống hồ, một đám đông vớt ông lên và đánh
ông trọng thương. Tại nhà giam, ông bị hành hạ rất dã man, mãi sau hơn 5 năm ông
mới được thả.
Về nước, ông không đem
lòng thù oán gì kẻ thù cũ. Chính ông hồi thập niên 90 là người đã vận động hết
mình ở thượng viện để Hoa kỳ bang giao với Việt Nam.
Hà Nội đáng lẽ phải ghi
nhớ điều đó để biết ơn ông McCain. Đi thăm Hoa kỳ thì phải tìm gặp ông mà thăm
hỏi ân cần cho phải lẽ.
Phạm Quang Nghị đến thăm
thượng nghị sĩ McCain và tặng ông một bức ảnh chụp tấm bia đắp bằng xi măng ở
chỗ chiếc máy bay chiến đấu phản lực A-4 Skyhawk của ông McCain bị bắn hạ. Bức
ảnh không có được cái khung cho tử tế. Nhưng thôi, chỉ riêng chuyện mang tặng
tấm ảnh ấy cũng đã là một việc làm đủ mất dậy rồi. Moi lại chuyện máy bay của
ông McCain bị bắn hạ là một việc làm hoàn toàn không cần thiết trong một chuyến
đi không mang tính khiêu khích, mà trái lại, lẽ ra phải là một chuyến viếng thăm
thân hữu trong lúc chỉ có thượng viện Mỹ ra nghị quyết bênh Việt Nam khi Bắc
kinh đưa giàn khoan Hải Dương 981 tới hải phận Việt Nam.
Đó là một trò vừa tiểu
nhân vừa mất dậy.
Hãy đọc nguyên văn tấm bia
có những hàng chữ nổi này: “NGÀY 26-10-1967 TẠI HỒ TRÚC BẠCH QUÂN VÀ DÂN HÀ NỘI
ĐÃ BẮT SỐNG TÊN JOHN SNEY MA CAN THIẾU TÁ KHÔNG QUÂN MỸ LÁI CHIẾC MÁY BAY A 4 BỊ
BẮN RƠI TẠI NHÀ MÁY ĐIỆN YÊN PHÚ ĐÂY LÀ MỘT TRONG 10 CHIẾC MÁY BAY BỊ BẮN RƠI
CÙNG NGÀY”.
Ngoài chi tiết vô học
không biết chấm câu cho gẫy gọn, văn phạm lem nhem, những chữ trên tấm bia còn
để lại không ít những sai sót láo lếu.
Trước hết là những lỗi khi
viết tên của ông McCain. Tên lót của ông là SIDNEY chứ không bao giờ là SNEY. Họ
của ông là McCAIN (McCain) không bao giờ là MA CAN.
Kế đó là những chi tiết về
chức vụ của ông. John McCain là trung tá hải quân thì bia lại ghi là thiếu tá
không quân Mỹ. Máy bay của ông cất cánh từ hàng không mẫu hạm USS Oriskany thì
ông là không quân bao giờ?
Tấm bia có vỏn vẹn 11 dòng
mà để lại bằng ấy lỗi rồi chụp ảnh mang tặng một người rất tử tế với Việt Nam
thì chỉ có cái thứ mất dậy, vô giáo dục mới dám làm.
Mà ấy là chưa nói thêm chi
tiết chiếc A-4 do ông McCain lái cũng không do “quân và dân Hà Nội” bắn hạ như
đã ghi trên tấm bia. Việc bắn rơi chiếc A-4 Skyhawk là công của một người Nga
tên là Yuri Trushyekin, một huấn luyện viên về phi đạn địa không mà Nga gửi sang
giúp Hà Nội. Năm 2008 Yuri Trushyekin nói trên một đài truyền hình và trên mấy
tờ báo Nga rằng chính ông đã bắn chiếc phi đạn phòng không cuối cùng sau khi
“quân và dân Hà Nội” bắn hết 12 chiếc toàn trượt ra ngoài mục tiêu. Ông
Trushyekin hiện đang sống trong một khu nhà nghèo ở St Petersburg.
Đúng là chơi trò mất dậy
mà cũng không nên thân, chỉ lòi thêm một đống dốt nát và vô học là như vậy.
Thế nào ở Hà Nội bây giờ
lại chẳng đang có thằng huyênh hoang nổ bậy như thế này: “Tớ chơi đểu cho thằng
giặc lái Ma Can tấm ảnh chụp tấm bia ở hồ Trúc Bạch mà nó chỉ biết cười… đéo
biết mình chửi nó mới là ngu chứ… Ấy Mỹ nó ngu vậy đấy!”
BÁC SỐNG MÃI TRONG QUẦN
To screw là một
động từ khá ly thú trong tiếng Anh. Động từ này gốc từ danh từ screw là
con ốc xoáy. Vặn nó theo chiều kim đồng hồ thì nó đóng, nó tiến vào, nó kẹp dính
liền hai vật lại với nhau. Vặn ngược thì nó mở ra…
Từ những nghĩa căn bản đó,
động từ screw được cho mang thêm một nghĩa khác, là hành động giao hợp
giữa nam và nữ. Rồi từ nghĩa đó, động từ screw còn có nghĩa là làm hư
hỏng, gây thiệt hại, tạo ra những điều xấu xa, hậu quả không tốt đẹp …
Khi tổng thống Nixon dính
vào vụ Watergate để cuối cùng phải từ chức, phe Dân Chủ liền đem chuyện bê bối
đó ra để tấn công tiếp vào phe Cộng Hoà, đồng thời cũng bào chữa cho tổng thống
Kennedy trong những vụ tình ái lăng nhăng bằng câu chơi chữ rất hay: We would
rather him not do it to the country.
Đại để nghĩa là người của
chúng tôi (Kennedy) quả là có làm những chuyện ấy với một vài phụ nữ, nhưng thà
ông ấy làm (screw) với phụ nữ còn hơn là làm chuyện đó (screw) với
nước Mỹ.
Ông Kennedy hết với
Marilyn Monroe, rồi Jayne Mansfield, Angie Dickinson và hàng chục phụ nữ khác.
Nhưng theo phe Dân Chủ thì những chuyện đó có … chết ai đâu. Gần đây hơn, ông
Clinton cũng mắt trước mắt sau, Hillary cứ vắng nhà một lúc là có chuyện ngay.
Hết Paula Jones, tới Gennifer Flowers, rồi Monica Lewinsky…
Trong khi đó, mấy ông Cộng
Hoà thì không biết làm ăn gì cả. Từ Eisenhower tới Nixon, rồi tới ông Reagan,
qua ông Bush cha tới Bush con chẳng làm được gì đáng kể cả. Chỉ có ông Nixon là
dính nặng vào vụ Watergate đến nỗi phải rời chức vụ trong nhục nhã.
Thế mới biết bác Hồ bảnh
thật. (người viết nhất định cố tình không viết hoa chữ “bác”)
Một người rất thân cận với
bác, người từng viết tiểu sử cho bác, hay hơn là cuốn chính bác nham nhở viết về
bác, dùng tên của Trần Dân Tiên (chính là bác chứ còn thằng chó dại nào nữa) là
ông Trần Đĩnh vừa tiết lộ nhiều chi tiết ít người biết về bác trong cuốn tự
truyện của ông nhan đề “Đèn Cù”.
Một trong những chi tiết
đó xin được kể ra ở đây.
Ông Trần Đĩnh cho biết để
sửa soạn cho chiến dịch cải cách ruộng đất, trung ương mở một lớp chính huấn cho
các trí thức trong cũng như ngoài đảng trong thời gian từ tháng 7 đến tháng 9
năm 1953. Hồ Chí Minh có đến thăm những buổi học tập và liên hoan này, và trong
một buổi tối, khi mọi người hô to “Bác Hồ muôn năm” thì ông ta sửa lại là “Bác
Hồ muốn nằm”, và lấy tay chỉ vào đầu rồi nói: “Từ đây thì Bác già, nhưng từ
đây (tay chỉ vào bụng) thì Bác trẻ.”
À như vậy là đồ đạc của
bác còn tốt chán. Bác cũng đem đồ nghề ra dùng đều đều chứ nào phải bác vì nước
vì dân quên những trò … vui đó như bọn đàn em vẫn lôi ra để bịp cả nước đâu.
Này nhé ở bên Tây, bác rửa
bát về thì có một chị đầm cho bác ấm bụng. Sang Liên Xô thì bác có vợ của Lê
Hồng Phong là chị Minh Khai xài đỡ. Chạy sang Trung quốc thì bác cưới Tăng Tuyết
Minh. Về nước thì có mẹ của Nông Đức Mạnh, rồi hết chị Tày này tới chị Tày khác,
rồi lại chị Nông Thị Xuân đẻ cho bác thằng cu rồi bác để cho Trần Quốc Hoàn sái
nhị mấy cái trước khi dàn cảnh cho xe cán chết quăng xác ra đê Yên Phụ…
Còn những vụ lẻ tẻ khác
thì kể ra không hết. Trẻ không tha, già không thương, bác làm tuốt luốt. Các
cháu nhi đồng gặp bác là bác “bú mồm” đến nơi đến chốn. Quen thói, bác đi
Indonesia, bác giở trò nỡm của mấy anh Cộng sản ra ôm hôn các thiếu nữ Indonesia
khiến chủ nhà phải nói thẳng với bác là đừng làm như thế nữa vì việc đó là hành
động vi phạm luật Hồi giáo (nhật báo The Strait Times số đề ngày 8 tháng 3 năm
1959). Một tờ báo khác, tờ Harian Habadi thì viết rằng giám đốc nghi lễ của bộ
ngoại giao đáng lẽ đã phải nói nhỏ vào tai bác rằng bác nên tôn trọng tục lệ của
người Hồi giáo. Cũng may mà Sukarno tổng thống Indonesia cũng là một anh dê
không kém chứ nếu không thì đã xẩy ra một vụ incident diplomatique rồi
chứ không đùa.
Như vậy, bác screw
đủ thứ người, không tha bất cứ ai. Và bác screw cả đất nước của chúng ta
chứ bác có tha ai đâu.
Bác làm như đứa nào cũng
ngỏn ngoẻn rít lên với bác rằng “Đừng tha em đêm nay… đừng tha em đêm nay”
không bằng!
Mấy ông tổng thống Mỹ thì
đã ăn thua gì!