October 25, 2012

October 26, 2012

Ngày 22 tháng 10 năm 2012
Bạn ta,
Mount Sterling là một thị trấn ở tiểu bang Iowa, nếu có thể gọi đó là một thị trấn, với khoảng 40 dân, nổi tiếng với những chuyện kể sau những chuyến đi săn và đi câu của họ. Mount Sterling cũng có một hội đồng hàng tỉnh và một ông thị trưởng. Năm ông đang đưa ra một dự luật, và nếu dự luật được thông qua, mà chắc chắn sẽ được thông qua, thì chẳng bao lâu, thị trấn sẽ không còn một người dân nào sống ở đó nữa.
Lý do là cả năm ông định thông qua và ban hành một dự luật coi nói dối là một tội có thể bị phạt tù. Năm ông cho biết là đã quá chán những thứ câu chuyện trong mùa săn và mùa câu của người dân trong tỉnh, những thứ chuyện mà người Mỹ vẫn nói là hệt như những chuyện tiền bầu cử của các ứng cử viên, toàn là những điều láo khoét, phét lác không có lấy được một nửa cà-ram sự thật ở trong.
Thế nên cả ông thị trưởng lẫn các ông trong hội đồng hàng tỉnh đề nghị một bộ luật bỏ tù những tay nói dối.
Khi dự luật được thông qua và ban hành, chắc không còn ma nào dám ở lại tỉnh nữa. Nếu người ta tiếp tục ở lại, chắc cả tỉnh sẽ mắc bệnh câm hết, không ai dám mở miệng ra nói với nhau điều gì nữa.
Chồng sẽ không dám nói gì với vợ, vợ không dám nói gì với chồng nữa.
Thí dụ ông chồng vừa mở miệng khen vợ đẹp, có duyên … thì lập tức cảnh sát có thể ập vào nhà còng tay tống vào tù chờ ngày ra tòa ngay.
Khen vợ trẻ, võ khí có khả năng hủy diệt qui mô của Iraq cũng không bằng thân hình nguyên tử của vợ là có thể bị đi tù mút chỉ.
Vợ cũng không thể khen chồng là hay, là giỏi sau khi chồng uống một hai viên Viagra nữa. Thứ thuốc này không còn có thể gọi là thuốc chồng uống, vợ khen hay nữa. Khen thế là láo toét, tha hồ đi tù. Thế là không ai được nói những điều tử tế về nhau nữa. Cứ nói thật ra thì mới sống được.
Thành phố Mount Sterling sẽ trở thành một nơi dân chúng ăn nói thô tục với nhau, không còn văn minh lịch sự gì nữa. Muốn sống nhẹ nhàng với nhau, cử án tề mi, lúc nào cũng như Mạnh Quang đối với Lương Hồng đời Hán, lịch sự, văn học nghệ thuật với nhau là không được. Phải dùi đục chấm nước mắm cáy. Không có ống nhún làm gì nữa. Ðường xấu thì cứ để sóc cho tỉnh người ra. Không bọc đường cho dễ nuốt nữa.
Chồng xấu trai, ăn nói vô duyên, hôi nách, không văn học nghệ thuật, ợ to, ngáy lớn thì cứ nói thẳng ra. Nói ngược lại là vào tù ngay lập tức.
Mount Sterling sẽ là một thành phố chết. Không ai có thể ở đó được. Mà cũng không ai dám tổ chức ra mắt sách, ra mắt thơ ở đó nữa. Nếu còn dám lôi nhau lên đó ra mắt sách, thì tác giả và người giới thiệu có thể sẽ phải giết nhau nếu không muốn vào tù. Những câu ngợi khen văn tài của tác giả có thể làm cho tác giả phải đi sửa cho mũi nhỏ lại và nhà phê bình văn học ngồi tù đến chết.
Cũng thế, các giọng hát Karaoke ra cái CD sẽ chỉ tiếp tục làm khổ những cái tai chồng con và làm ô nhiễm không khí thành phố, không bao giờ dám lên Mount Sterling ra mắt để mang họa vào cho bạn bè và thân hữu được dụ đến buổi ra mắt và ép mua CD nữa.
Nhưng có thể thành phố này sẽ rất được các thẩm mỹ viện biết ơn và yêu quí.
Thí dụ các ông chồng thay vì nói: “Em đẹp quá à … đừng có sửa gì nhá… Giời cho sao thì xài vậy … mà giời cho đẹp quá rồi sửa làm chi… trái mệnh giời là giời ghét cho thì phiền lắm đấy…” các ông chồng sợ vào tù vì không nói thật, thế là cứ chiếu luật cấm nói dối ra mà nói rằng:” Này … trông sốt ruột lắm rồi đấy nhá… có biết đêm đêm thức giấc ngỡ ngàng … ngó sang bên cạnh tôi đã bao nhiêu lần phải rú lên vì hết hồn không? Sao không đi sửa đi cho hàng xóm cần sự yên lặng nghỉ ngơi? Ðến mấy ma-đam nhờ các ma-đam bơm, hút, căng, kéo toàn bộ lại coi … đời sống ngắn quá mà, cho tôi sống với mà … “
Vì thế, bộ luật mới của Mount Sterling thực ra cũng có những tốt đẹp của nó đấy chứ.

Ngày 23 tháng 10 năm 2012
Bạn ta,
Hội nghị 6 của Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Cộng Sản vừa chấm dứt hôm 15 tháng 10 tại Hà Nội thì hai ngày hôm sau, ngày 17 tháng 10, chủ tịch nước Trương Tấn Sang đưa ra vài ba phát biểu trước một số cử tri ở Sài Gòn và được đài VTV1 tường thuật lại nguyên văn trong buổi phát hình trong ngày.
Sau khi nói rằng hội nghị nhìn nhận đã có một số sai lầm, khuyết điểm nghiêm trọng, Trương Tấn Sang cho biết là hội nghị đã quyết định không thi hành biện pháp kỷ luật nhắm vào các thành phần phạm lỗi.
Sau đó, Trương Tấn Sang đã nói nguyên văn như thế này, "… nếu chúng ta cứ sợ hãi, cứ để những kẻ xấu len lỏi trong Đảng, trong nhà nước làm những điều sai trái, làm phương hại đến lợi ích quốc gia, phương hại đến toàn dân chế độ thì thử hỏi toàn dân này, toàn đảng này, toàn quân này, chấp nhận được không? Chắc chắn không chấp nhận được."
Đây là thú nhận hiếm có của một nhân vật cao cấp trong hệ thống cầm quyền ở Việt Nam.
Nhưng những "kẻ xấu" đó là ai? Trương Tấn Sang cho biết bọn này đã len lỏi vào trong Đảng, trong nhà nước để làm bậy. Chúng làm những chuyện hết sức bậy, những chuyện không ai có thể chấp nhận được, cho dù đó là chính phủ, Đảng, nhân dân và toàn quân.
Thế là người dân, cứ căn cứ vào những điều Trương Tấn Sang đưa ra mà nói, cóc sợ nhà nước và Đảng bắt lôi đi mất tích như cô sinh viên Nguyễn Phương Uyên bị đổ cho tội chống phá nhà nước nữa nhá. Nhưng kẹt một điều là Trương Tấn Sang không nêu đích danh những kẻ xấu đó là những thằng, những con mả mẹ nào, mà chỉ nhắc đến "đồng chí X.".
Ngày xưa, bị ăn cắp mất con gà, không biết thằng ăn trộm gà là thằng nào, con nào, mồm ngang, mũi dọc ra sao, các cụ bắc ghế ra giữa sân mà chửi, thế là đứa ăn trộm gà, nghe chửi đào ông cha, cố nội, cố ngoại lên thì động lòng phải thả gà ra. Bây giờ, cũng chửi thật dữ vào là có đứa phải ra mặt cho mà coi…Thí dụ phải chửi như thế này:
"Ối làng trên xóm dưới ra đây mà nghe , cha tiên nhân cái con mả mẹ nhà cái thằng chết đâm, chết xỉa, cái con chết chém, cái con đĩ chết bầm len lỏi vào Đảng mà tham nhũng, hốt cứt cho Tầu phù, cõng rắn về cắn gà nhà của tao nhá … tao thì bảo cho cả lò, cả làng, cả xã, cả tổng, cả họ, cả chi, cả ngành, cả thằng cha tiên sư bố ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, anh em thúc bá đệ huynh nhà mày nhá… cái thằng đứng chiếu ngang, cái thằng sang chiếu dọc, cái thằng đọc văn tế, cái thằng bế cái hài, cái thằng nhai cái thủ lợn kia ơi… Cái Đảng của tao nó là cái con đĩ bà nội của Bác Hồ cùng với bọn chết tiệt Phạm Văn Đồng, Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Lê Duẩn, Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Võ Văn Kiệt, Nguyễn Tấn Dũng … móc từ Liên Xô về để giầy xéo cái mả bố mả mẹ nhà chúng nó thì khi không mày len cái con đĩ chó mẹ mày vào làm cho nó thành độc ác hơn, thành con hồ ly, con thần đanh đỏ mỏ để nó hại nước, làm khổ dân. Tao trù cho cái Đảng trộm cướp mổ lòi con mắt thằng cha, con mẹ mày ra, cho nó xé xác cái con đĩ thối mụ nội nhà mày ra … mày chui vào Đảng của tao thì thằng cha con mẹ mày thành con cú con cáo, ỉa vãi vào bàn thờ ông bà ông vải nhà mày nghe chửa … Cha tiên nhân cái bọn làm cho dân tao khổ, làm cho nước tao điêu linh, làm cho biển tao mất, làm cho phụ nữ nước tao phải bán trôn nuôi những cái mồm toác hoác nhà chúng mày nhá… Rồi ra, nhà chúng mày, những đứa len lỏi vào Đảng, vào nhà nước để làm bậy sẽ chết một đời cha, chết ba đời con, đẻ non, đẻ ngược, đẻ bàn chân ra trước, đẻ đầu bước ra sau, đẻ sót nhau, đẻ chết mau, chết sớm, chết trẻ, đẻ ngang cả họ nhà mày nhá…Cha tiên nhân bố nhà cái thằng cầm cờ xanh đứng đầu ngõ, cầm cờ đỏ đứng đầu làng đưa cái thằng chó đẻ ra cha, ra bố nhà mày vào trong cái nhà ỉa ở Ba Đình mà thờ cúng bái lạy xì xụp con chó dại ỉa đường rồi lại hốt lên mà ăn với nhau. Có khôn hồn thì ra mặt cho ông đái vào mặt, ỉa vào mồm nhà chúng mày không thì tao đào mồ quật mả cha, mả mẹ nhà bọn xấu chúng mày lên, đào cả cái con đĩ tổ mẹ nhà mày, luôn cả cao tằng tổ khảo, thúc bá đệ huynh, cô dì tỉ muội bọn xấu nhà mày nhá. Hôm nay tao chửi một lần, ngày mai tao chửi hai lần, tao còn chửi cho mày cuồng quá hóa điên, tao thì chửi liên miên không ngừng … tao thì chửi mãi, chửi hoài, cho cả lò nhà may đinh chân đinh tay, chết trùng tang, trúng tháng , từ đứa bạc đầu cho đến đứa tập đi, đứa ấy khiêng ra, đứa kia nằm xuống, đi sông đắm đò, đi bộ xe cán … Cả nhà mày banh lỗ tai, vạch lỗ nhĩ ra mà nghe ông chửi cha cả họ, cả làng nhà mày, ông thì quăng cứt vào bài vị cả họ nhà mày, ông thì đào mả tam tứ đại nhà mày lên ông thì khai quật bật săng thằng tứ đại, lục đại nhà mày, cái thứ chết đâm chết ngập chuồng xí, cả họ nhà mày thác xuống âm phủ thì quỷ sứ thần linh rút ruột cả lũ nhà mày ra, cho ma quĩ ngồi đái lên đầu cái con mả mẹ mày cho cả lò nhà mày không ngóc đầu lên được. Ông vứt cả nhà mày xuống ao cho cá nó rỉa, ông vớt lên bờ cho chó nó liếm, mày ngủ giường, giường sập, mày ngủ võng, võng đứt, mày nằm mơ thấy ma thì ma nó móc mắt mày ra, mày tắm trong thau, mày chết chìm trong chậu , mày đi ra đường xe bò cán mày bẹp đầu, mày uống ngụm nước thì mày nhổ ra máu, máu đỏ phọt ra đằng mũi, máu trắng ộc ra lỗ tai, mày ăn miếng rau, mày nôn ra miếng thịt, tóc tai mày rụng sạch, tao quấn lại làm cái chổi tao quét cái cầu xí cho chó nhà tao nghe chửa hỡi những thằng xấu mà chủ tịch Trương Tấn Sang bảo là len lỏi vào Đảng để phá Đảng tanh banh ra nhá…"
Nhưng ai là những đứa "len lỏi" được vào Đảng và chính phủ từ suốt mấy chục năm Đảng và nhà nước cầm quyền ở Hà Nội nếu không là bọn chó đẻ với nhau?
Vậy thì cứ chửi mặc dù biết chẳng có thằng chó nào dám ló mặt ra. Chúng nó gọi nhau là X., hay Y., hay Z. cả mà.
Có thằng chó đẻ còn vô liêm sỉ đến độ kêu gọi người khác "tự trọng" đừng tham nhũng nữa thì mong gì chúng nó lôi nhau ra tố nhau tham nhũng và làm bậy?
Mà nhất là chúng nó có biết xấu đâu mà ra mặt. Và có ra mặt thì cũng huề chứ có sao đâu.
Mả cha con đĩ mẹ mấy thằng chó dại ở Hà Nội!

Ngày 24 tháng 10 năm 2012
Bạn ta,
Quyền tự do ngôn luận, một trong những quyền được Tu Chính Án số 1 của Hiến Pháp Mỹ đảm bảo, như vậy là vẫn còn nguyên với quyết định của tòa Santa Clara hôm tuần trước.
Richard Tyson Dillon 25 tuổi, người ở Menlo Park, một thị trấn ở California, nếu không nhờ Tu Chính Án số 1, có thể bị tù 1 năm và bị phạt tiền tới 1 ngàn Mỹ kim về việc làm của anh.
Toà quyết định miễn tố người thanh niên này và tuyên bố việc làm của Richard Dillon được Hiến Pháp Hoa kỳ bảo đảm. Cái gọi là tội của Richard Tyson Dillon, theo đơn khỏi tố của cảnh sát Palo Alto, là can thiệp vào việc làm của cảnh sát một cách cố tình và ác ý khi chọc và làm cho một con chó của cảnh sát bị kích động trong khi nó đang thi hành công vụ.
Nội vụ xẩy ra hôm  Dillon cùng người bạn đi trên 1 con đường ở Palo Alto và trông thấy mấy cảnh sát viên đứng cạnh xe tuần của họ.
Theo luật sư của Dillon thì con chó cảnh sát trong xe lúc ấy đang hướng về mấy người bộ hành sủa nhắng lên. Dillon thấy trái tai gai mắt quá, bèn sủa lại con chó cảnh sát có một tiếng thân thiện, nguyên văn: a single friendly bark.
Cảnh sát liền bắt giữ Dillon và đưa người thanh niên này ra tòa.
Cảnh sát đề quyết rằng Dillon đã chọc cho con chó điên lên, sủa ủng oẳng, khiến nó không làm việc được. Luật sư của Dillon thì nói rằng bộ ở Mỹ người ta không còn được sủa nữa hay sao. Sủa cũng là cách bầy tỏ tư tưởng của người dân Mỹ chứ.
Cảnh sát nói rằng chuyện sủa thì không phạm luật. Nhưng nếu sủa mà làm cho con chó bị kích động, không làm được việc nữa thì đó là chuyện khác. Luật sư của Dillon nói rằng lúc xẩy ra nội vụ thì con chó cảnh sát đang ngồi chơi, sủa bậy bạ chứ không hề đang thi hành công vụ.
Nhưng tuần qua, khi ra tòa, ông toà tuyên bố tha bổng vì ông tin chắc không một bồi thẩm đoàn nào sẽ kết tội Dillon.
Cảnh sát đã làm một việc hết sức nhảm nhí, vừa mất thì giờ vừa tốn tiền cho thành phố. Dillon hiển nhiên là chỉ muốn nói phải quấy với con chó vài câu, và vì nói tiếng người chó không hiểu nên phải nói tiếng chó. Chó và người có thể bất đồng, to tiếng với nhau chứ có gì là tội với lỗi.
Mà những điều Dillon nói với con chó thì cũng chỉ là những điều thường ngày người ta vẫn nói. Có gì là xúc phạm đến danh dự và uy tín của chó đâu.
Thí dụ Dillon có thể nói vọng vào trong xe tuần của cảnh sát với cậu chó đang ngồi chồm chỗm ở trong như thế này:
Ðồ chó … đồ chó đẻ … Thế nào cũng có bữa ông kiếm mớ lá thúi địt về ông ướp mày… Ông ghét mày nên ông không thèm gọi là lá mơ hiểu không … Ông còn mua riềng nữa cho mày khỏi phải khóc đứng khóc ngồi: bà ơi đi chợ mua tôi đồng riềng nữa. Ông còn một vườn trồng húng sau nhà ông chờ mày nghe con … Ðồ chó đẻ … you son of a bitch you know … Ông chưa đớp được mày thì ông sang Ðại Hàn ông đớp đồng loại mày cho bõ ghét … Sủa đi chó …
Nhưng như thế thì đã sao? Nhục mạ - defamation - ở chỗ nào? Bộ chó cảnh sát không phải là chó sao? Bộ má nó không phải là chó sao? Chứ sao lại gọi là … chó má? Con của chó má thì là chó đẻ chứ còn sai nỗi gì nữa đây?
Cảnh sát Palo Alto bộ hết việc làm rồi hay sao?

Ngày 25 tháng 10 năm 2012
Bạn ta,
Tuần trước tôi vừa mua cuốn lịch mới với 12 bức ảnh chụp những cầu tiêu kiểu xưa ở vùng quê nước Mỹ, thì hôm qua tôi đọc được một bài báo trên tờ VN Express tức là tờ Việt Nam Tin Nhanh, tờ báo điện tử được coi là có nhiều độc giả xem nhất với bài viết về việc sửa sang, đại tu (?) lại xác Hồ Chí Minh.
Hai chuyện này mới nghe có vẻ như không dính dáng gì đến nhau nhưng sự thật là có, rất dính dáng tới nhau.
Tờ báo cho biết lăng Hồ Chí Minh đã đóng cửa từ đầu tháng 9 cho đến ngày 9 tháng 11 tới đây mới mở cửa trở lại cho mấy thằng điên, cho mấy con đĩ dại xếp hàng vào thăm. Có đứa ngu xuẩn còn về Mỹ viết bài ca ngợi xác của Hồ đẹp trai hơn bác Mao nữa mới là thối um.
Thực ra Hà Nội đưa cái xác ấy đi "tắm" ở Nga.
Xem những bức ảnh "tắm" cho Lenin thì chắc xác Hồ Chí Minh cũng đang trong tiến trình tắm rửa, chỉnh trang cái nhan sắc tàn phai phát gớm đó.
Trong những hình chụp người ta được xem, quần áo cậu Lenin bị lột hết, bụng mổ banh, bộ đồ lòng đã được lấy ra quăng đi, hai tay buông xuôi, nằm tênh hênh bên bể hóa chất, khu vực chiến lược được che lại bằng tấm khăn khiến bọn thờ cúng không thấy được đồ nghề của cậu. Thực ra, cậu chết vì bị giang mai nên có mở ra cho thấy thì cũng tan nát hết cha nó rồi còn gì mà coi. Khuôn mặt cậu trắng bệch, mắt nhắm, tóc tai dính bết vào trán.
Xác Hồ Chí Minh chắc cũng trải qua tiến trình tắm rửa như vậy. Theo tiết lộ của Lý Chí Tuy, y sĩ riêng của Mao Trạch Đông thì mũi của Hồ Chí Minh bị mục và được đắp lại bằng sáp. Tai của họ Hồ cũng bị bong ra, phải dán lại. Lý Chí Tuy biết được các chi tiết này vì khi Mao chết, Bắc Kinh quyết định ướp xác của Mao nên phải qua Việt Nam để hỏi thăm nhà cầm quyền Hà Nội về cách ướp xác. Lý do là vì lúc ấy, Bắc kinh và Mạc Tư Khoa không còn thắm thiết, mặn mà với nhau nữa nên không thể đi hỏi các chuyên viên ướp xác của Nga. Các chi tiết về mũi và tai của Hồ Chí Minh đã được Hà Nội tiết lộ cho họ Lý và được viết lại trong hồi ký của ông ta.
Nay thì nó, cái xác đó đang được "mượn mầu chiêu tập" để sẽ lại đem về nước bầy ở Ba Đình.
Cái xác của Hồ Chí Minh cũng lắm truân chuyên. Khi Hoa kỳ còn oanh tạc miền Bắc, xác của họ Hồ cũng phải di tản và phải giữ ở những nơi với các điều kiện không lý tưởng lắm vì thế, xác cũng bị hư hao ít nhiều. Hữu hình tất hữu hoại. Cái xác được ướp gần nửa thế kỷ, dẫu cho được giữ gìn kỹ cách mấy cũng không có thể còn ở trong tình trạng tốt đẹp mãi được. Mỗi năm phải đem đi Nga tắm rửa bằng hóa chất để giữ cho khỏi khô quắt lại, tốn kém không phải là ít.
Bọn đàn em của Hồ Chí Minh phải ướp cái xác đó để dùng nó như một chiêu bài cho chúng đứng đằng sau chứ chúng nào có yêu thương quái gì nó. Bài báo trên tờ báo điện tử Việt Nam Tin Nhanh hai tuần trước cho biết các chuyên gia của Nga và Việt Nam lại lần nữa khẳng định rằng phải "bảo quản" kỹ cái xác của họ Hồ để có thể giữ nó mãi mãi.
Việc ướp xác hoàn toàn đi ngược lại với điều căn dặn Hồ Chí Minh đã viết xuống. Hồ Chí Minh muốn được hỏa táng, chia làm mấy phần, một phần cho miền Nam đợi ngày thống nhất sẽ mang vào Nam trải tro.
Cái xác nằm ở Ba Đình đã mấy chục năm. Càng ngày việc "bảo quản" càng khó khăn chắc sẽ không thể giữ được lâu nữa. Mỗi năm đóng cửa mất hai tháng khiến bọn đười ươi không có chỗ vào coi chơi. Họ Hồ nằm ở đó mà cứ lôi ra lôi vào, lột hết quần áo ra ngâm trong thùng hóa chất trông nản vô cùng. Lúc đầu thì bà ba đen, dép lốp ô tô, khăn rằn. Sau khi Mặt Trận Giải Phông bị dẹp, bọn đàn em dẹp bà ba, khăn rằn, cho các xác mặc kaki.
Sáng đem ra, tối cất đi. Các chị vào thăm tỏ lòng tôn kính lãnh tụ nhưng luật thơ lục bát thì không thể bẻ queo đi được nên mới có hai câu:
Vào thăm lăng Bác âm u
Các chị cá bộ ngả mu ra chào
Ngả ra như vậy nên cái xác ấy làm sao mà nằm nguyên cho được. Hay tại thế mà chị phụ nữ ấm ớ nọ mới nhẩy cẫng lên, khen nhặng xị là Hồ Chí Minh … đẹp trai hơn Mao Trạch Đông.
Đọc tin thấy lăng Hồ Chí Minh phải đóng cửa trong hai tháng thì người ta thấy cũng chẳng chết thằng Việt Cộng nào. Chỉ có cái lăng ở nhà mà không dùng được thì khốn khổ đời trai mà thôi. Nên nhà tôi phải có hai cái lăng là như thế.
Mua cuốn lịch treo lên vách lại có thêm được 12 cái khác nên càng không sợ gì hết trơn hết trọi. Đóng cửa cái chuồng xí ở Ba Đình thêm vài tháng nữa cũng chẳng sao cả là vậy.

Ngày 26 tháng 10 năm 2012
Bạn ta,
Thỉnh thoảng tôi lại thấy trên đường phố ở đây cái bumper sticker với hàng chữ, "AS A MATTER OF FACT, I DO OWN THE ROADS!"
Lúc đầu tôi không hiểu người dán cái sticker ấy lên cản xe định nói gì. Khi không tự nhiên đi phân bua, giải thích, "chia sẻ" (?) với mọi người: Sự thật thì tôi quả tình làm chủ, sở hữu những con đường này!"
Nhưng một hôm, đang lái xe, tôi bị một người qua mặt từ bên phải, không thèm đèn hiệu gì hết, và rồi ngay sau đó, xe ông ta đi chậm hẳn lại. Tôi bỗng muốn vượt lên, hét vào mặt ông ta rằng bộ ông tưởng ông là chủ nhân của đường phố hay sao mà ông lái xe mất dậy như thế hở…
Nhưng cũng ngay lúc ấy, tôi hiểu lý do tại sao người chiếc xe dán cái bumper sticker đó lên cản xe của ông ta.
Ông ta lái xe đúng như tôi và những người lái xe khác trên đường nghĩ về ông ta. Ông ta lái xe rất là khốn nạn, mất dậy và … vô nhân đạo. Ông ta tưởng đường phố, xa lộ là của nhà ông ta, như thể bố ông ta gánh đá, đào đường làm ra những con đường ấy, và do đó, ông mới nghĩ là đường xá mà mọi người đang sử dụng là của chìm, của nổi nhà ông không bằng.
Và vì vậy, ông toàn quyền lái xe một cách mất dậy như thế, không lý gì đến những người lái xe khác nữa.
Thực ra, cũng còn có những người khác cũng tưởng cái này, cái kia ngoài đường đều là của họ cả. Cuối tuần trước, tôi lại gặp thêm một người như thế khi đến dự một buổi ra mắt sách. Tôi đến không muộn, vừa vặn lúc một diễn giả bắt đầu câu chuyện. Căn phòng không lớn lắm đã đầy người, một số phải đứng ở phía cuối. Tôi và người bạn không tìm được chỗ ngồi nên phải đứng sát vào bên tường, mãi sau mới kéo được hai chiếc ghế trong đống ghế dựng sát tường để ngồi xuống, vừa ngồi vừa sợ làm cản trở lối đi của người khác. Ở hàng ghế bên cạnh đó, tôi thấy có một chiếc ghế trống nên định nhắc cho người bạn lách vào ngồi cho đỡ mỏi chân. Nhưng nhìn kỹ hơn thì tôi thấy trên ghế đó đã có một chiếc mũ mầu xám. Như thế, chắc chiếc ghế ấy đã có người. Có thể người ngồi ở chiếc ghế đó đi vào toilet, hay đi mua sách ở cuối phòng rồi không tiện trở về chỗ chăng. Nhưng diễn giả đầu tiên đã xong phần phát biểu của ông. Chiếc baseball cap ấy vẫn ở nguyên trên ghế. Chiếc ghế vẫn không có người ngồi. Trên nó chỉ có chiếc mũ mầu xám. Tác giả cuốn sách lên bục nói chuyện về cuốn sách đã được một lúc, nhưng tôi vẫn không thấy chiếc ghế có người ngồi. Và vì nó ở đầu hàng ghế nên tôi nghĩ người đàn ông ngồi cạnh là chủ của cái mũ. Và do đó, là … chủ luôn cả cái ghế còn trống không có ai ngồi. Người bạn tôi vẫn phải ngồi nép ở cạnh tường. Chúng tôi cứ phải co chân lại, nghiêng người qua một bên mỗi khi có người đi qua. Bất tiện hết sức.
Người đàn ông ngồi ở ghế bên cạnh chắc chắn phải biết khách đến dự buổi ra mắt rất đông, nhiều người phải đứng ở cuối phòng, vì ông ta có quay đầu lại để nhìn vài ba người ở phía sau ông khi những người này đặt câu hỏi với tác giả cuốn sách. Nhưng ông vẫn thảnh thơi ngồi bên chiếc ghế mà ông nghĩ là của ông mang tới phòng họp. Ông tiếp tục để chiếc mũ trên đó để tay ông khỏi bận bịu với nó cho … khỏe cái người. Trông ông không đến nỗi yếu rớt để không cầm nổi cái mũ. Ông cũng không cầm gì trong tay để nói là ông phải để chiếc mũ lê chiếc ghế bên cạnh và do đó, phải từ chối một người trong số cử tọa đang phải đứng mỏi chân ở phía cuối phòng.
Chúng tôi … thèm cái ghế không có ai ngồi đó muốn … chết. Chúng tôi thèm nó như những người "lạ" thèm những vùng đất mầu mỡ của Việt Nam vậy. Ông vẫn ngôi yên sau mấy lần quay cổ ngó lại phía sau như tôi nói ở trên. Đến lúc đó thì tôi muốn leo qua mấy vị khán giả ngồi cạnh để đến nói với ông rằng trò thực dân chiếm đất không còn nữa trong thế kỷ 21 này. Trò đầu cơ tích trữ cũng không thể tiếp tục ở đây. Chỉ là trò vô ý thức, ích kỷ, bất lịch sự mà ông đang thực thi rất đầy đủ mà thôi.
Cuối cùng thì vào lúc diễn giả tạm ngưng một chút. Cánh cửa sổ cơ hội mở hé. Tôi len qua hàng ghế, và đến cạnh ông. Khi ông ngó lên, tôi hỏi ông về tình trạng chiếc ghế, không biết nó đã có chủ chưa và chủ nó là ai, có xuất trình được giấy chứng nhận chủ quyền không thì ông không thể làm công việc đó. Tôi ngoắc tay chỉ cho người bạn tiến lên chiếm lấy cổ thành Quảng Trị.
Tôi định cám ơn ông bằng cái giọng rất mỉa mai của một đứa nhỏ gần nhà khi nó cám ơn người dẫn con chó đến cửa nhà nó để làm bậy nhưng lại thôi.
Vì chưa chắc người đàn ông ấy hiểu được sự mỉa mai đó.
Ông ta cần một cái sticker dán trên chiếc ghế. Vì việc làm của ông thậm vô lý, lại vừa vô ý thức.