QUÊN
Theo Sigmund Freud,
cha đẻ của môn phân tâm học, quên là một việc làm cần thiết. Không quên, cứ nhớ
đủ thứ thì sẽ đến một lúc, trí nhớ đầy kín, không còn nhồi nhét thêm được nữa,
những chuyện cần được giữ lại cứ bỏ chúng ta mà ra đi thì cũng rất khốn khổ.
Nhưng có những chuyện cần phải quên đi trong khi có những chuyện cần phải nhớ.
Do đó, chuyện nhớ hay quên cũng cần phải chọn lựa. Trí nhớ, do đó, có khả năng
lọc lựa, chuyện cần thì giữ lại, chuyện không cần nhớ thì quên đi. Selective
memory là những hồi ức có tuyển chọn. Chuyện này rất cần thiết, Trí nhớ chọn ra
những gì đáng nhớ thì giữ lại, những gì không đáng và không cần giữ lại thì gửi
gió cho mây ngàn bay. Chứ cứ ôm hết để nhớ hoài thì mệt quá.
Gần đây, cái tính hay
quên có vẻ càng ngày càng thấy ở khá nhiều người Việt. Thay vì quên có thể giúp
cho người ta đổ bớt những rác rến cho những bộ nhớ của những cuộn não như Freud
nói, thì có những trường hợp quên cũng gây vất vả không ít cho những người mắc
chứng hay quên.
Có những chuyện quên
gây rắc rối cho người hay quên như vụ mới đây, một phi công lái máy bay chở
khách của hàng không Việt Nam (Vietnam Airlines) vào một cửa tiệm có thể là một
department store ở Nhật và mua một số hàng hóa rồi quýnh quáng làm sao bỗng bệnh
quên vùng lên và chàng quên trả tiền cho những món chàng mua. Chàng cứ tự nhiên
như người Hà Nội đi thẳng ra cửa. An ninh của tiệm chạy theo túm lấy công dân
Việt Nam đãng trí quên trả tiền này thì chàng khai là đang bận suy nghĩ về bác
Hồ kính mến nên không nhớ trả tiền khi ra về cho mấy món chàng bỏ quên trong các
túi áo và túi quần. Thế là chàng bị giữ lại, không cho ra phi trường lái máy bay
về Việt Nam nữa. Vụ này xẩy ra hôm 8 tháng 10 năm 2015. Không biết chuyện này
được giải quyết xong chưa mặc dù có sự can thiệp của sứ quán.
Như vậy là người Nhật
hay làm khó những người đãng trí. Người Nhật không hay quên như người phi công
nọ. Người Nhật có vẻ ghen ghét những người có tính hay quên. Thấy những người
hay quên, đầu óc thư thái vì quên đi được nhiều chuyện thì đâm ra ghen ghét rồi…
phạt người ta.
Chuyện người phi công
hay quên nọ là chuyện rất thường và càng ngày những vụ quên này càng xẩy ra
nhiều hơn. Theo cảnh sát Nhật, con số người Việt mua hàng quên trả tiền tại các
cửa hàng, siêu thị chiếm hơn 40% những vụ quên trả tiển của những người nước
ngoài. Nhiều nơi phải trưng bảng cảnh cáo viết bằng tiếng Việt để cảnh cáo nhưữg
vụ mua hang mà quên trả tiền của người Việt mà người Nhật gọi là ăn cắp.
Một đằng gọi là quên
trả tiền, là nóng tính cầm nhầm, là nhấc tiệm (chắc dịch từ chữ shoplifting), là
vồ, là thuổng, là xoáy, là bàn tay nhám, là … trong khi phía Nhật thì gọi đó là
ăn cắp và phạt đến nơi đến chốn.
Nhưng chẳng phải chỉ
có Nhật mới ngôn ngữ bất đồng (?) như thế mà ở cả các nước như Thái, Hàn quốc,
Đài Loan … cũng gọi những vụ quên trả tiền đó là ăn cắp rồi bắt giữ và phạt
nhiều người Việt chỉ vì họ vừa đi mua sắm vừa mải suy nghĩ làm sao phục vụ đảng
đắc lực hơn, kính yêu bác Hồ nhiều hơn… nên quên cha nó việc trả tiền rồi bị
người ta làm khó.
Chứ mấy cái vụ quên
trả tiền như vậy có đáng gì. Kìa như cô Vũ Kiều Trinh một khuôn mặt rất nổi
tiếng của truyền hình trong nước đã quên trả tiền khi đi mua sắm ở Thụy Điển và
Anh lại còn được sứ quán can thiệp nói là cô bị bệnh tâm thần, về nước, vì gốc
lớn, vẫn lên đài truyên hình nói chuyện văn hóa dân tộc cho đài VTV. Hay là một
cặp quên trả tiền mấy căp kính đắt tiền ở Thụy Sĩ rồi cũng có sao đâu. Ngoài ra
còn nhiều tiếp viên hàng không cũng hay mua sắm rồi quên trả tiên ở Nhật đó thôi.
Vì đã xẩy ra quá
nhiều vụ mua hàng quên trả tiền nên các sứ quán của nước ta phải yêu cầu cảnh
sát ở các nước từng xẩy ra nhiều vụ người Việt đi mua sắm rồi quên trả tiền viết
lại những tấm bảng cảnh cáo bằng những câu khác hơn là những cảnh cáo không nên
ăn cắp để thành những lời cảnh cáo nên nhớ trả tiền, hay đừng quên trả tiền.
Hai chữ “ăn cắp” thì
nặng quá. Ăn cắp thì chỉ có những thằng to đẩu ở Hà Nội chứ quên trả tiền khi đi
mua sắm ở siêu thị thì có gì đâu mà làm lớn chuyện như vậy. Cứ bắt giữ, phạt
thật nặng rồi đuổi về nước là đủ rồi.